Nhớ em.
Hai chữ này giống như ở trong ống nghe điện thoại thả ra một con sâu róm, hay là một con tiểu hồ điệp,bay phấp phới từng chút chui vào trong lỗ tai người ta.
Tai Thương Vũ chợt mềm nhũn, nửa người trở nên tê dại.
Trái tim cũng trở nên ngứa ngáy tê dại từng chút một…
Lông mi khẽ run hai lần , cô ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, khóe miệng từng chút từng chút cong lên.
Đêm nay mặt trăng, thật là xinh đẹp a.
Đưa đầu ngón tay cầm lấy bản thảo của người đàn ông khẽ vuốt ve,Thương Vũ nhẹ nhàng nói: “Trước đó anh nói, có thể thêm thứ gì đó vào bề mặt đàn tỳ bà, vậy… chúng ta tìm thời gian thương lượng một chút được không?”
“Được”.Tông Duệ sảng khoái nói,sau đó lại thấp giọng khẽ chậc lưới, “Ài, tôi nói ――”
“Em tại sao lại chuyển đề tài nữa rồi?”
Anh bất mãn nói: “Mỗi lần đều là như thế này, thật sự một chút phản ứng cũng không cho sao?”
“……”
Thương Vũ chậm rãi cắn môi dưới, giơ tay vỗ vỗ ban công nơi người đàn ông vừa ngồi.
Cái người đàn ông ngốc nghếch này.
Cô nhất định phải giống như anh đem lời nói nói ra rõ ràng như vậy sao?
“Tôi nói là ――” Thương Vũ mở miệng lần nữa, bởi vì tự giác xấu hổ, thanh âm đều có chút rầu rĩ hừ nhẹ.
“Qua cuối tuần tôi cũng không cần biểu diễn, có thể đến phòng làm việc của anh, chúng ta……”
Lỗ tai nóng đến nói không nổi nữa.
Thương Vũ mím mím môi, vẫn bổ sung thêm một câu: “Hay là cứ xem thời gian
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/on-nhu-canh-ky-tam/1668955/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.