Tôi đứng nơi ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, gào khóc nức nở.
Thầm thề, nhất định không được phụ lòng.
9
Tôi được nhận vào khoa Trung Văn của Đại học Hong Kong.
Năm nhất, tôi đăng ký vay vốn sinh viên.
Năm đó, ngoài việc vùi đầu học tập, tôi còn không ngừng làm thêm.
Để đạt được học bổng cao hơn, tất cả những hoạt động trong trường có thể cộng điểm, lại không tốn nhiều thời gian, tôi đều tham gia.
Ví dụ như cuộc thi ca hát trong trường.
Tôi có chất giọng hơi khàn, hát khá có năng khiếu, đặc biệt là nhạc Quảng Đông.
Hồi cấp ba, cô giáo dạy nhạc thấy tôi hay im lặng, từng gọi tôi lên hát một bài, còn đùa rằng tôi là “tiểu Vệ Lan”.
Nhưng sau khi luyện tập kỹ lưỡng trong bí mật, đến gần ngày thi tôi mới nhận ra:
Ở đại học, nhất là những trường đại học danh tiếng, nhiều cuộc thi không chỉ là cuộc thi, mà là những lần va chạm đầu tiên của tuổi trẻ với xã hội – là cơ hội xã giao đầu đời.
Nhiều cựu học sinh danh tiếng sẽ đến trao giải – phần lớn là quản lý cấp cao của các công ty lớn, con quan chức, hoặc con nhà giàu.
Sinh viên tham gia thi đều dốc hết vốn liếng, mặc quần áo đẹp nhất mình có.
Tôi thì không phải người hám hư vinh, nhưng lúc đó, đến một chiếc váy tử tế tôi cũng không có.
Để tham gia được, tôi phải đi thuê một cái váy – chiếc rẻ nhất ở tiệm thuê, nhưng vẫn hơi không vừa người.
Hôm thi trúng vào đêm Giáng Sinh.
Khắp các
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-trum-doi-con-a-ky-30-tuoi/2850879/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.