Tiểu Tú kéo tiểu Tô về nhà, vừa đến trước cửa, tiểu Tú mới giật mình nhận ra nãy giờ cô nắm tay tiểu Tô kéo đi, mặt nóng lên, cũng may là từ khi đến đây tiểu Tú đã phơi nắng được hơn một năm rồi, làn da cũng đã giống màu lúa, mặt chỉ hơi ửng đỏ sẽ không nhìn ra. Tay của tiểu Tô rất lớn, ít nhất lớn hơn của tiểu Tú, hơn nữa trong lòng bàn tay có lớp chai rất dày, ngay cả các rãnh giữa ngón tay cũng có. Mặc dù trên tay tiểu Tú cũng có lớp chai, nhưng không dày bằng của tiểu Tô, tuy rằng sờ vào không thấy mềm nhẵn, nhưng lại rất vừa ý tiểu Tú.
Vào nhà, tiểu Tú làm bộ như vô ý buông tay tiểu Tô ra, gào to một tiếng: "Bà Hảo, bọn con đã trở lại!" Sau đó vọt vào trong phòng, lúc ở nơi họp đã tốn không ít thời gian, nháy mắt đã đến giờ cơm trưa rồi, lúc tiểu Tú đưa tiểu Tô đi thăm ruộng, bà Hảo đã về nhà nấu cơm trước. Tiểu Tú thả tay bước vào phòng, để lại tiểu Tô đứng ở cửa, thật đúng là bàn tay của một cô gái, cái nắm tay kia rất mềm mại.
Tiểu Tô ngây người thất thần, tiểu Tú lại đi ra, nhìn về phía sau tiểu Tô gật đầu chào hỏi, tiểu Tô quay đầu lại nhìn thấy, thì ra là chiến hữu đã từng đưa anh trở về lại tới nữa. Không quan tâm đến bàn tay nhỏ bé nữa, tiểu Tô bước nhanh tới, nhào về phía chiến hữu vừa xuống xe kia giáng một đấm, điệu bộ trên tay rất nhanh, chiến hữu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-xa-chung-ta-cung-nhau-lam-ruong-di/1316106/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.