Tống Tri Huệ không nhìn thấy Yến Dực đang làm gì, nhưng trong Trì phòng yên tĩnh đến mức quỷ dị, khoảng cách giữa nàng và Yến Dực lại quá gần, từng tiếng hô hấp dồn dập, càng lúc càng trầm loạn, liền rõ ràng truyền vào tai nàng.
Âm thanh ấy đối với Tống Tri Huệ mà nói, không tính là xa lạ — dù gì cũng từng bị Triệu Lăng nuôi dưỡng suốt ba năm.
Nếu là người khác, nàng đã sớm khẳng định đối phương đang làm gì. Nhưng người trước mặt lại là Yến Dực — vị Tĩnh An Vương trong lời đồn, quyền cao chức trọng, thanh tâm quả dục, chưa từng gần nữ sắc. Tống Tri Huệ thật sự không sao tưởng tượng nổi hắn sẽ làm loại chuyện ấy, hoặc đúng hơn là… chỉ làm đến thế này?
Nàng lặng lẽ hé mắt, dùng khóe mắt liếc sang mặt nước bên người.
Làn nước khẽ lay động, gợn sóng nhè nhẹ, theo tiết tấu chậm rãi rồi dần nhanh hơn.
Tống Tri Huệ thu ánh mắt về, trong lòng lại càng thêm khẳng định suy đoán của bản thân.
Nàng không khỏi nhớ lại lời Lưu ma ma từng nói: “Càng là kẻ quyền thế ngập trời, d.ục v.ọng lại càng quái đản. Chỉ cần không hại đến tính mạng, thuận theo một chút thì có sao đâu?”
Tống Tri Huệ âm thầm thở dài một hơi, lại khép mắt, ngoan ngoãn quỳ nơi ấy, không nhúc nhích.
Một hồi lâu sau, giữa căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng than khẽ, bề mặt nước dần bình lặng trở lại, cả Trì phòng chìm vào một mảnh tĩnh lặng quỷ dị.
Không rõ đã qua bao lâu, phía trước bỗng nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pha-lung-tien-uyen-ky-linh/2731269/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.