Yến Dực nói xong liền xoay người, vén rèm bước ra ngoài.
Tống Tri Huệ nghe tiếng bước chân hắn dần xa, hẳn là đã rời khỏi phòng ngủ. Thế nhưng chưa được bao lâu, lại có người vén rèm tiến vào.
"Nương tử!" Vân Thư vừa thấy nàng tỉnh dậy, lập tức chạy đến mép giường, nước mắt tuôn trào.
An Bình theo sau, tay ôm hộp đồ ăn đặt lên bàn, rồi cũng vội vàng bước đến bên giường.
Tống Tri Huệ tuy không thấy được, nhưng chỉ nghe thanh âm cũng đủ để nhận ra các nàng.
Mới vừa cùng Yến Dực giằng co đến kiệt sức, giờ phút này nàng nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, trán rịn mồ hôi, khóe môi vẫn còn vương máu của Yến Dực.
Trông thấy bộ dạng ấy của nàng, Vân Thư đã không nén được mà bật khóc thành tiếng: "Vương gia sao có thể nhẫn tâm với nương tử như thế... Hắn..."
Nàng ấy còn định oán than, nhưng An Bình đã kịp đưa tay siết chặt vai nàng ấy một cái, Vân Thư lập tức câm nín, chỉ nghẹn ngào lấy khăn lau nước mắt cho Tống Tri Huệ.
“Có thể... đỡ ta dậy một chút không?” Tống Tri Huệ khẽ hỏi, thanh âm khản đặc, cổ họng đau rát đến ngứa ngáy, tựa hồ vì quá kích động mà cùng Yến Dực cãi vã quá lâu.
Vân Thư thu khăn, thật cẩn trọng đỡ nàng ngồi dậy. Nhưng thân thể nàng giờ đây suy yếu tột độ, tựa vào gối mềm phía sau vẫn không thể vững, cả người nghiêng ngả lảo đảo.
Vân Thư bèn trực tiếp ôm lấy nàng vào lòng, cùng nhau tựa vào đầu giường.
Tống Tri Huệ trước tiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pha-lung-tien-uyen-ky-linh/2731316/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.