Yến Dực từ dưới nước bước lên, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Tống Tri Huệ.
Trong miệng hắn vẫn còn lưu lại hương vị của nàng, thế mà nàng lại dùng ánh mắt ấy để nhìn hắn. Yến Dực từng gặp không ít kẻ hận hắn đến thấu xương, ánh mắt ấy mang ý gì, hắn há lại không biết?
Hắn bật cười lạnh, đưa tay giật lấy dải lụa trong tay nàng. Không cần dùng nhiều sức, dải lụa kia đã đứt đoạn ngay trong tay hắn.
“Muốn dùng thứ này siết chết cô?”
Yến Dực hờ hững ném dải lụa ra sau lưng, bước lên cúi đầu, cắn lấy vành tai nàng.
“Cô thật sự không ngờ, Chỉ vì giết một kẻ như Vương Lương, mà nàng có thể hận cô đến mức này? Nếu có chuyện gì khiến cô thấy đời này làm đúng, chắc cũng chỉ có giết hắn thôi nhỉ?”
Tống Tri Huệ vừa giơ tay đã bị hắn giam lại. Hắn lập tức giữ chặt hai cổ tay nàng đưa ra sau lưng, một tay chế trụ, giọng khàn khàn mang theo tức giận: “Cô đã nhịn nàng hơn một tháng, suốt thời gian đó cái gì cũng nhường nhịn, hết lòng chiều chuộng, mọi sự không hề tính toán. Tống Tri Huệ, nàng nên biết thế nào là đủ!”
Tống Tri Huệ quay mặt sang một bên, trong giọng cũng không giấu được tức giận: “Một kẻ như Vương Lương? Yến Dực, lời này ngươi cũng nói ra được sao?”
“Chẳng lẽ không đúng?” Yến Dực đưa tay bóp cằm nàng, ép nàng quay lại đối diện hắn, “Nếu không vì hắn, giờ này nàng đã là Vương phi của cô!”
Tống Tri Huệ nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pha-lung-tien-uyen-ky-linh/2731318/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.