Người thanh niên đi đến bồn hoa trước bệnh viện, dáng người cao gầy vẫn bất động ngồi xổm đã lâu.
Cậu đạp một chân lên đá cẩm thạch kế bên bồn hoa, một chân di di trên mặt bất, ánh mắt sâu xa nhìn tòa nhà bệnh viện, ánh lửa đỏ mập mờ phát trên đầu ngón tay, khói bụi bay bay dưới chân.
Cánh cửa tự động trống trải liên tục khép mở, phun ra nuốt vài đều không phải bóng dáng cậu mình gặp.
Giải Tinh Tán nhìn đồng hồ trên điện thoại, tám giờ rưỡi.
Cậu đã ngồi xổm chỗ này được ba tiếng. Dù là cô đến trực ca đêm, giờ này vẫn chưa nhìn thấy người, chắc là xin nghỉ phép rồi nhỉ. Vậy sao cậu vẫn đợi chứ, lãng phí thời gian.
“….. Ngốc chết đi được.”
Giải Tinh Tán thấp giọng nói.
Mấy tiếng đồng hồ chưa uống một giọt nước nào khiến cổ họng nóng rát khát khô, cậu ở trên tảng đá ấn tắt tàn thuốc, cử động hai chân tê mỏi đứng dậy, đi đến tiệm tạp hoá cách đó chục mét.
“Bao nhiêu tiền?” Cậu hỏi.
“Hai đồng rưỡi.” Ông chủ tiệm hơi khựng lại, rốt cuộc không nhịn được hiếu kỳ hỏi, “Cậu nhóc, tôi thấy cậu ngồi xổm chỗ đó lâu lắm, đợi người à?”
“…… Không biết.”
Ông chủ còn đang ngơ ngác, Giải Tinh Tán đã xách chai nước khoáng đi đến cửa cổng.
Cậu trở về chỗ chiếc xe máy đen, nhưng cũng không có ý định lái xe rời đi. Giống với câu trả lời với ông chủ, cậu thật sự không biết mình đang làm gì ở đây nữa, canh giữ trước cổng lớn khá lâu.
Nghiêm túc mà nói, là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phac-hoa-that-tat-nuong-tu/1664146/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.