"Nếu em muốn hỏi chuyện nhận đệ tử, đừng nghĩ đến nữa."
Hạt giống nhỏ bé trong lòng Phó Thanh Vi vừa nảy mầm đã bị dập tắt.
Nàng đành tự thuyết phục bản thân rằng mình cũng không quá muốn xuất gia, dù sao đã sống như người thường hai mươi năm, nếu thật sự xuất gia chắc chắn không quen.
Dù đạo trưởng không nhận nàng làm đệ tử, thì cũng đâu có nhận người khác.
Phó Thanh Vi nhanh chóng tự dỗ dành bản thân, rồi bận rộn dọn dẹp trong bếp. Vì đây là lần đầu tiên sống chung với người khác, nàng làm việc còn nhiệt tình hơn bình thường.
Mục Nhược Thủy, người vừa từ chối nàng: "......"
Liệu có phải là tự mình đa tình không, em ấy căn bản không hề muốn bái mình làm sư phụ?
Em ấy thật sự không muốn bái sư sao? Thật là quá đáng!
Mục Nhược Thủy bắt đầu giận dỗi, lật từ điển loạt xoạt, nhưng máy hút mùi trong bếp chưa tắt, Phó Thanh Vi không nghe thấy chút âm thanh nào.
Đợi nàng đi ra, Mục Nhược Thủy đã trở lại ghế sofa trong phòng khách, cơn giận cũng gần như tiêu tan.
"Người có muốn uống nước không?" Phó Thanh Vi hỏi.
"......Muốn."
Một cơn bão nhỏ lướt qua trong sự vô tri vô giác của cả hai.
Chưa đến chín giờ, còn một khoảng thời gian trước khi tắm và đi ngủ. Phó Thanh Vi để lại phòng khách cho Quán chủ Mục, người cần không gian riêng, còn nàng rúc vào phòng ngủ, tính toán số tiền không còn nhiều nhặn gì trong tay mình.
Có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pham-thuong-huyen-tien/2941259/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.