Phó Thanh Vi: "......"
Mục Nhược Thủy: "?"
Lần trước sao không có âm thanh này nhỉ? Nghe hay thật, đến mức khiến máu trong người cô như nóng lên một chút.
Mục Nhược Thủy lại cọ nhẹ thêm lần nữa.
Phó Thanh Vi đẩy cô ra, đưa tay che cổ mình, gương mặt đỏ bừng dưới ánh đèn phòng ngủ.
"Người làm gì thế?"
"Em đỏ mặt cái gì?"
Hai người đồng thời lên tiếng, Mục Nhược Thủy hỏi với vẻ hiển nhiên, khiến Phó Thanh Vi lập tức không còn lời nào để nói.
"Không có gì, trong phòng hơi nóng thôi."
"Ta có làm em đau không?"
Giọng nói lại đồng thời vang lên, sắc đỏ vừa lui trên mặt Phó Thanh Vi bỗng quay trở lại, hơi nóng lan thẳng đến cổ.
"Dừng lại!" Nàng giơ tay đầu hàng, thừa nhận thua cuộc, "Chúng ta bỏ qua chủ đề này, coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
"Nhưng mà..." Âm thanh đó rốt cuộc phát ra thế nào?
"Xem như em xin người đó, đạo trưởng." Gương mặt Phó Thanh Vi đỏ đến tận mang tai.
"Được thôi."
Mục Nhược Thủy ngay lập tức biểu diễn màn giả vờ mất trí nhớ tại chỗ. Nếu nói về mất trí nhớ, cô đúng là chuyên gia.
Bởi vì khó mà giải thích tại sao cô lại nằm trong lòng Phó Thanh Vi, nói ra có khi mất mặt, thế nên cô chọn cách quên luôn, không đề cập gì đến chuyện đó nữa.
Trực tiếp chuyển nhanh đến hiện tại.
Phó Thanh Vi nhảy xuống giường, nói: "Em đi tắm đây, tối nay người cứ ngủ ở đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pham-thuong-huyen-tien/2941260/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.