Hình, thần, ý, uẩn, linh — tập hợp được năm thứ đại thành, có thể gọi là vật chứa có thể gánh “Đạo”.
Bộ kiếm pháp Thiên phẩm đầu tiên do Hàm Quang Tiên Quân tự sáng tạo chính là lấy tuyết rơi làm thần hình, lấy ý uẩn của nơi núi sâu thung lũng, mô phỏng lại sự trong sáng, thanh tịnh của đạo tâm. Khi Minh Kiếm Tiên Tôn hỏi tên kiếm pháp của nàng, nàng thuận miệng đáp “Tuyết Vong” (quên tuyết).
Tuyết Vong, Tuyết Vọng (mong tuyết). Ngắm tuyết, lại quên đi tuyết. Chấp niệm được gột rửa, đây chính là cảnh giới “Không” của người đã lĩnh hội được chân lý của Đạo.
Có người từng nói, Hàm Quang tiên quân xuất kiếm, gió lạnh ngưng lại, vạn vật đều yên tĩnh; kiếm rơi, hạc trắng vỗ cánh kêu vang, thiên hạ tuyết rơi khắp chốn, tâm hồn không còn gợn chút ưu phiền.
Kiếm vực “Không” như vậy, bắt nguồn từ núi Thanh Tịch.
Nàng ngắm nhìn tuyết bay trên núi mười năm, từng thấy sự trong suốt của hoa tuyết dưới ánh trăng, đã thấy qua sự tráng lệ của những bông tuyết mịn như lông ngỗng bay lả lướt, cho đến một ngày, Minh Kiếm Tiên Tôn đứng bên người nàng, hỏi: “Ngắm tuyết mười năm, trong lòng không có tuyết?”
Nàng bỗng chốc bừng tỉnh.
— Bởi vậy mới có “Tuyết Vong”.
Mới có “Kiếm tĩnh nghìn núi lạnh trăm sông” in bóng cô độc.
Khi núi Xích Thuỷ Thiên nổi tuyết, mọi người bỗng cảm thấy bất an sâu sắc.
Không giống với núi tuyết lạnh lẽo nơi phái Thiên Xu, núi Xích Thuỷ Thiên bốn mùa như xuân, núi xanh đồng cỏ biếc, nay lại có hiện tượng lạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-dien-bi-ep-co-noi-kho-rieng/2968701/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.