Văn Thời chọn lọc ra những chữ nhìn rõ rồi chắp vá chúng lại với nhau, tạm hiểu được sơ qua nội dung trong mặt giấy này.
“Cho nên, cho nên thằng nhóc kia là con rối à?” Hạ Tiều nói.
“Ừm.” Văn Thời không ngẩng đầu lên, tiếp tục lật xem mấy trang giấy phía sau.
“Thảo nào đáng sợ vãi.” Hạ Tiều nhấc cánh tay ngắn ngủn xoa xoa lớp da gà không tồn tại, càng nghĩ càng thấy ghê, “Thằng nhóc kinh khủng thế mà ông cụ còn dám nhận nuôi á?”
“Chịu.” Văn Thời nói.
Một lúc lâu sau, hắn lại nghĩ người bình thường sẽ không lạnh nhạt như vậy. Hắn suy đoán bổ sung: “Có lẽ nuôi lâu nên nảy sinh tình cảm.”
“Kiểu đấy mà có cảm tình được ấy hả?” Hạ Tiều nghĩ ngợi nói: “Ông cụ đúng là người tốt.”
“Mọi vật trong lồng đều có hiệu quả khuếch đại hư ảo, tiểu quỷ kia ở hiện thực là dạng gì thì ai mà biết được.” Văn Thời nói.
Hạ Tiều rốt cuộc hiểu được một chút: “Vâng.”
Văn Thời lật mặt giấy, đột nhiên cảm giác có người đang nhìn mình.
Hắn ngừng động tác ngước mắt nhìn quanh, thấy được bóng dáng Tạ Vấn trong gương, vì cái bóng quá mờ nhạt nên khó thấy được vẻ mặt của anh ta.
“Nhìn tôi làm gì?” Văn Thời buồn bực nhíu mày.
Tạ Vấn nháy mắt ngạc nhiên, chậm rãi nói: “Cậu đúng là mẫn cảm. Tôi không nhìn cậu, nhìn mấy mặt giấy trên tay cậu cơ, có phát hiện ra gì khác nữa không?”
Giọng điệu này…..
Giống hệt như đốc công.
Văn Thời không hé răng, cụp mắt tiếp tục nhận mặt chữ.
Vài giây sau Tạ Vấn nói: “Dòng thứ tư trang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-quan/1567421/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.