🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Qua nửa đêm,lúc này Ứng Yên La mới xuống lầu. Canh gà được hầm trong nồi đất bằng lửa nhỏ, cả căn bếp tràn ngập mùi thơm. Canh gà là do lúc cô đi ăn khuya bên ngoài với Triệu Nhiễm Nhiễm đã cố ý đóng gói mang về. Sau khi luộc mì xong, cô vớt ra ngâm qua nước lạnh rồi để sang một bên, bất giác lại nghĩ đến buổi tối hôm đó.

 

Cô lại trốn tránh. Cô biết rõ cô không phải là người do dự không quyết đoán như vậy. Đối với những người đàn ông từng theo đuổi cô trước đây, cô thậm chí còn không cho họ một cơ hội mở lời, không một chút do dự cũng không một chút áy náy. Tương tự, cô cũng chưa từng gặp người đàn ông nào có thể giống như Tô Vi Sơ, dù bị từ chối bao nhiêu lần vẫn luôn kiên nhẫn với cô.

 

Đợi Ứng Yên La từ trong suy nghĩ của cô hoàn hồn lại, lúc này cô mới phát hiện đã qua giờ anh nên về đến nhà. Thế là cô gửi cho anh một tin nhắn WeChat, hỏi anh đã đến đâu.

 

Tin nhắn gửi đi mãi không có hồi âm. Đợi vài phút, cô không nhịn được, dứt khoát gọi điện qua.

 

Điện thoại có đổ chuông nhưng không ai nghe máy, liên tiếp mấy cuộc điện thoại cũng như vậy.

 

Nhìn điện thoại tự động ngắt kết nối, không biết vì sao, Ứng Yên La có chút bất an một cách khó hiểu, mà chính cô cũng không nói rõ được sự bất an này từ đâu đến.

 

“Rung rung rung––” Tiếng chuông điện thoại rung lên trong không gian yên tĩnh có vẻ đặc biệt đột ngột. Trên màn hình điện thoại nhấp nháy tên của Tô Vi Sơ. Ứng Yên La thở phào một hơi thật mạnh, nhanh chóng nhận điện thoại. Còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam, có chút quen thuộc, nhưng lại không phải giọng của Tô Vi Sơ.

 

“Cô Ứng?”

 

Ứng Yên La sững người, “Anh là?” “Là tôi, Tiêu Úy.”

“Trợ lý Tiêu, Tô Vi Sơ đâu? Điện thoại của anh ấy ở chỗ anh à?” “Hiện tại Tô tổng đang ở bệnh viện.”

Bàn tay cầm điện thoại của Ứng Yên La lập tức siết chặt lại, giọng nói mang theo hoảng loạn, “Anh ấy, anh ấy sao rồi?”

 

Sau khi cúp điện thoại, Ứng Yên La một tay tắt bếp, đến cả bộ đồ ngủ trên người cũng không kịp thay, cô tùy tiện khoác một chiếc áo khoác, lấy chìa khóa xe ở huyền quan rồi ra khỏi nhà.

 

Bệnh viện cách khu nhà của họ khoảng hơn nửa giờ lái xe. Ứng Yên La vội vã tìm được phòng bệnh.

 

Lúc cô đi vào, Tô Vi Sơ đang nhắm mắt nằm trên giường truyền dịch. Tiêu Úy thì ngồi trên sofa bên cạnh. Sau khi nhìn thấy cô, anh ta lập tức đứng dậy, đi nhẹ nhàng tới, hạ thấp giọng: “Cô Ứng, cô đến rồi à?”

 

Tầm mắt Ứng Yên La dừng trên người Tô Vi Sơ trên giường bệnh, anh không tỉnh, chắc là đã ngủ rồi. “Anh ấy không sao chứ?”

 

“Không có gì nghiêm trọng, chỉ là dạo này công việc quá tải, không may hệ miễn dịch suy giảm nên bị sốt.”

 

Ngực Ứng Yên La đột nhiên thắt lại, trong lòng ngũ vị tạp trần.

 

Tiêu Úy từ trên mặt cô nhìn ra được sự lo lắng, “Cô Ứng cũng không cần quá lo lắng, Tô tổng chỉ là ngủ rồi thôi, gần đây thật sự quá mệt mỏi. Đợi anh ấy truyền dịch xong, về nhà uống thuốc đầy đủ, lại chú ý giữ ấm là được.”

 

Ứng Yên La gật đầu với anh, “Cảm ơn anh, trợ lý Tiêu.” “Đây là việc tôi nên làm.”

“Bây giờ cũng muộn rồi, ở đây có tôi là được rồi, trợ lý Tiêu anh về trước nghỉ ngơi đi.”

 

Tiêu Úy suy nghĩ một chút, cũng không từ chối, dù sao anh ta ở lại đây cũng không giúp được gì.

 

Ứng Yên La tiễn Tiêu Úy đến cửa phòng bệnh rồi mới quay trở lại giường bệnh. Anh chắc hẳn rất khó chịu, dù đã ngủ rồi mà mày vẫn không giãn ra. Đôi môi thường ngày hồng nhuận lúc này cũng mất đi huyết sắc. Bàn tay đang truyền dịch đặt bên mép giường. Cô vươn tay qua nhẹ nhàng chạm vào, phát hiện lạnh ngắt. Cô cẩn thận nắm lấy bàn tay đó, hơi cúi đầu hà hơi nóng, cố gắng làm cho bàn tay anh có thể ấm lại một chút.

 

Thật ra lúc Ứng Yên La cúi đầu sưởi ấm tay cho anh, Tô Vi Sơ đã tỉnh rồi. Hơi thở ấm áp phả lên mu bàn tay và ngón tay anh, một dòng nước ấm chảy thẳng đến đáy lòng. Anh không nhịn được mà nhẹ nhàng nắm lại tay cô.

 

Ban đầu Ứng Yên La không nhận ra, đến khi bàn tay anh nắm chặt hơn, cô mới phản ứng lại. Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua, đâm thẳng vào đôi mắt sâu thẳm và trong veo của anh, giọng nói lộ rõ vẻ vui mừng, “Anh tỉnh rồi à? Khá hơn chút nào không?”

 

Tô Vi Sơ khẽ gật đầu, “Sao em lại đến đây?”

 

Giọng nói lúc mở miệng khàn đặc.

 

Ứng Yên La vô thức siết chặt ngón tay anh, kể lại cho anh nghe sự việc. Tô Vi Sơ: “Xin lỗi, đã để em lo lắng.”

Ứng Yên La cắn môi không nói gì. Anh đã như vậy rồi sao còn xin lỗi cô? Rõ ràng người nên xin lỗi là cô… Vẫn luôn là anh chăm sóc cô, ngay cả dự báo thời tiết cũng sẽ báo trước cho cô. Anh chăm sóc cô rất tốt, kết quả là chính anh lại bị bệnh.

 

Tô Vi Sơ nhận ra tâm trạng đi xuống của cô, anh vươn tay kia qua nhẹ nhàng vu.ốt v.e đỉnh đầu cô, “Sao vậy? Sao không nói gì?”

 

Ứng Yên La lại nhìn về phía anh. Lúc này anh mới phát hiện, vành mắt cô đã đỏ hoe.

 

Tô Vi Sơ lập tức lo lắng, cố nén sự khó chịu muốn ngồi dậy, “Đừng khóc mà, anh không sao.”

 

Ứng Yên La thấy anh muốn đứng dậy, sợ anh không cẩn thận động đến bàn tay đang truyền dịch, vội vàng đứng lên vươn tay ấn vai anh xuống không cho anh động, “Anh đừng động đậy, lỡ trào máu thì sao?”

 

“Được được được, anh không động đậy, vậy em cũng đừng khóc được không?”

 

Ứng Yên La cắn cắn môi, “Em không khóc.”

 

“Anh có muốn uống nước không, em đi rót cho anh nhé.” Nói rồi, cô đứng dậy đi đến tủ đầu giường bên cạnh để rót nước.

 

Lúc cô rót nước, Tô Vi Sơ mới chú ý đến trang phục của cô. Thân trên cô khoác một chiếc áo phao rộng, thân d.ưới lại là chiếc quần ngủ mỏng manh, thậm chí dưới chân còn là đôi dép lê bằng lông cừu đi trong nhà. Đoạn mắt cá chân tinh tế lộ ra bên ngoài đặc biệt dễ thấy. Vừa nhìn đã biết là vội vàng chạy đến.

 

“Yên Yên?”

 

Ứng Yên La rót nước xong, nghe thấy Tô Vi Sơ gọi cô, vừa đặt bình nước ấm xuống vừa đáp lại anh.

 

“Có thể giúp anh nâng giường bệnh lên được không?”

 

“Được ạ.” Cô xoay người, nâng giường bệnh lên, cũng đỡ anh ngồi vững, thuận tay kéo chăn của anh lên cao hơn. Sau khi ngồi xuống mép giường, cô thuận tay định lấy nước cho anh, Tô Vi Sơ không hề báo

trước mà nắm lấy cổ tay cô, ôm người vào lòng.

 

Ứng Yên La kinh ngạc, theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng lưng bị bàn tay thon dài kia ghì chặt lại, nhất thời không thể đứng lên. Lại lo lắng cô giãy giụa quá mạnh sẽ đụng phải tay anh đang truyền dịch, thế là cô đành phải ngoan ngoãn nằm im trong lồng n.gực anh. Cô có thể nghe rõ tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

 

“Yên Yên, em biết không? Bây giờ anh thật sự rất vui.”

 

Ứng Yên La ngẩn người, khó hiểu hỏi khẽ: “Vui vì điều gì ạ?” “Vui vì em đang xót cho anh.”

Ứng Yên La mím môi, “Vì anh đối xử rất tốt với em.”

 

“Vì anh đối xử rất tốt với em, cho nên em sẽ xót thương cho anh phải không?” Tô Vi Sơ hỏi cô.

 

Ứng Yên La mấp máy môi, đầu óc có chút rối loạn.

 

Tô Vi Sơ không đợi cô trả lời, tiếp tục hỏi: “Vậy nếu anh vẫn luôn đối xử tốt với em, em có thể xót thuơng anh thêm một chút nữa không?”

 

Vào khoảnh khắc này, Ứng Yên La đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay. Cảm giác cay nồng này xộc thẳng lên trán, khiến cô dâng lên một nỗi buồn không tên.

 

Cô vẫn luôn biết, một người chờ đợi lâu, từ từ cũng sẽ mệt mỏi. Cô vẫn luôn dùng cách im lặng đối phó này để chờ anh mệt mỏi.

 

Nhưng bây giờ cô lại có chút sợ hãi, sợ hãi rằng đột nhiên có một ngày anh sẽ không chờ nữa, sẽ mệt mỏi. Cho nên cô muốn thử một chút cuộc sống mới có anh mà anh đã nói.

 

Tô Vi Sơ đã quen với sự im lặng này của cô, anh cười cười, “Anh muốn uống nước, có thể giúp anh lấy một chút…”

 

“Được ạ.”

 

Giọng của Tô Vi Sơ đột nhiên im bặt. Có một khoảnh khắc, anh nghi ngờ anh vừa rồi có phải đã xuất hiện ảo giác không. “Em, em vừa nói gì?”

 

Ứng Yên La muốn từ trong lòng anh đứng dậy, bàn tay đang đè sau lưng cô của Tô Vi Sơ cũng phối hợp mà nới lỏng ra một chút.

 

Hai người chạm mắt nhau. Giọng Ứng Yên La có chút run rẩy, “Em nói, được ạ.” Dừng lại một giây, lúc này cô mới tiếp tục nói: “Sau này em sẽ

 

xót anh nhiều hơn, cho nên anh luôn đối xử tốt với em nhé.”

 

Tô Vi Sơ lần này nghe vô cùng rõ ràng, trong mắt lóe lên một tia không thể tin nổi, sau đó anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Em có biết lời đáp lại bây giờ của em có nghĩa là gì không?”

 

Ứng Yên La đối diện với tầm mắt anh, nghiêm túc mở miệng: “Cuộc sống mới mà anh đã nói trước đây, em muốn.”

 

Hơi thở của Tô Vi Sơ vì những lời này của cô mà trở nên nặng nề hơn vài phần. Trong đôi mắt sâu thẳm như có mực đặc bị đánh đổ, trong nháy mắt vỡ loang ra. Lúc mở miệng, giọng anh khàn đặc: “Yên Yên, bây giờ anh có thể hôn em không?”

 

Ứng Yên La không trả lời, nhưng hai giây sau khi anh nói xong, cô đã vươn tay ôm lấy cổ anh, áp môi mình lên.

 

Ngay khoảnh khắc đôi môi mềm mại của cả hai chạm vào nhau, mắt Tô Vi Sơ trợn lớn hơn một chút. Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh.

 

Kinh nghiệm hôn môi trong 24 năm cuộc đời của Ứng Yên La thật sự ít đến đáng thương, huống chi mấy lần trước đều là Tô Vi Sơ chủ động, cô vẫn luôn bị anh dẫn dắt nhịp điệu. Lúc đó đầu óc cô trống rỗng thì hôn lên, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc hôn lên, sau đó… đầu lưỡi chỉ cử động trong khoang miệng mình, trước sau vẫn không dám đưa ra.

 

Tô Vi Sơ nhìn khóe mắt cô còn chưa tan đi vẻ ửng hồng, hàng mi rậm rạp vô thức chớp vài cái. Vừa hay lại đối diện với tầm mắt của Tô Vi Sơ. Ngay lập tức như bị bỏng, bàn tay vốn đang ôm cổ anh khẽ dịch ra, chống lên vai anh, muốn rút lui.

 

Và ngay khi hai đôi môi đang dán chặt vào nhau tách ra khoảng hai centimet, mắt Tô Vi Sơ trầm xuống. Một tay anh không hề báo trước mà giữ lấy gáy cô, đuổi theo, nặng nề mà nghiền áp. Môi dưới của cô bị anh

 

ngậm vào miệng, dùng sức mú.t chặt, không cho cô một chút cơ hội trốn thoát.

 

Ứng Yên La lập tức bị anh hôn đến mềm nhũn cả người, môi cũng không tự chủ được mà phối hợp mở ra. Ngay khoảnh khắc đó, đầu lưỡi của anh lập tức chui vào, không cho cô một chút cơ hội từ chối, nhanh chóng quấn lấy đầu lưỡi đang theo bản năng lùi lại của cô. Giữa lúc môi lưỡi quấn quýt, tiếng nuốt nước bọt mờ ám trở nên vô cùng rõ ràng.

 

Nụ hôn lần này mạnh mẽ hơn tất cả những lần trước, mang theo h.am m.uốn khiến người ta kinh tâm động phách. Gò má Ứng Yên La hoàn toàn nóng bừng lên, đôi mắt xinh đẹp cũng không tự chủ được mà phủ lên một lớp hơi nước mỏng, không kiểm soát được mà phát ra một tiếng nức nở.

 

Tiếng nức nở này làm động tác trên môi Tô Vi Sơ dừng lại một chút, sau đó là sự khám phá càng thêm sâu sắc hơn.

 

Đầu óc Ứng Yên La lúc này đã sớm tan thành một mớ hỗn độn. Cô không muốn nghĩ gì cả, mà từ từ nhắm mắt lại, thuận theo mà tiếp nhận.

 

Cuối cùng, vào thời điểm lý trí sắp sụp đổ Tô Vi Sơ đã buông người ra. Ứng Yên La gục trên vai anh, thở hổn hển. Trong một khoảnh khắc vừa rồi, cô thậm chí còn cảm thấy anh như muốn nuốt chửng cô vào bụng.

 

Hơi thở của Tô Vi Sơ cũng dần dần bình ổn lại, bàn tay anh từng chút một dịu dàng vu.ốt v.e tấm lưng mỏng manh của cô. Chương 23: Nức nở

 

Qua nửa đêm,lúc này Ứng Yên La mới xuống lầu. Canh gà được hầm trong nồi đất bằng lửa nhỏ, cả căn bếp tràn ngập mùi thơm. Canh gà là do lúc cô đi ăn khuya bên ngoài với Triệu Nhiễm Nhiễm đã cố ý đóng gói mang về. Sau khi luộc mì xong, cô vớt ra ngâm qua nước lạnh rồi để sang một bên, bất giác lại nghĩ đến buổi tối hôm đó.

 

Cô lại trốn tránh. Cô biết rõ cô không phải là người do dự không quyết đoán như vậy. Đối với những người đàn ông từng theo đuổi cô trước đây, cô thậm chí còn không cho họ một cơ hội mở lời, không một chút do dự cũng không một chút áy náy. Tương tự, cô cũng chưa từng gặp người đàn ông nào có thể giống như Tô Vi Sơ, dù bị từ chối bao nhiêu lần vẫn luôn kiên nhẫn với cô.

 

Đợi Ứng Yên La từ trong suy nghĩ của cô hoàn hồn lại, lúc này cô mới phát hiện đã qua giờ anh nên về đến nhà. Thế là cô gửi cho anh một tin nhắn WeChat, hỏi anh đã đến đâu.

 

Tin nhắn gửi đi mãi không có hồi âm. Đợi vài phút, cô không nhịn được, dứt khoát gọi điện qua.

 

Điện thoại có đổ chuông nhưng không ai nghe máy, liên tiếp mấy cuộc điện thoại cũng như vậy.

 

Nhìn điện thoại tự động ngắt kết nối, không biết vì sao, Ứng Yên La có chút bất an một cách khó hiểu, mà chính cô cũng không nói rõ được sự bất an này từ đâu đến.

 

“Rung rung rung––” Tiếng chuông điện thoại rung lên trong không gian yên tĩnh có vẻ đặc biệt đột ngột. Trên màn hình điện thoại nhấp nháy tên của Tô Vi Sơ. Ứng Yên La thở phào một hơi thật mạnh, nhanh chóng nhận điện thoại. Còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam, có chút quen thuộc, nhưng lại không phải giọng của Tô Vi Sơ.

 

“Cô Ứng?”

 

Ứng Yên La sững người, “Anh là?” “Là tôi, Tiêu Úy.”

 

“Trợ lý Tiêu, Tô Vi Sơ đâu? Điện thoại của anh ấy ở chỗ anh à?” “Hiện tại Tô tổng đang ở bệnh viện.”

Bàn tay cầm điện thoại của Ứng Yên La lập tức siết chặt lại, giọng nói mang theo hoảng loạn, “Anh ấy, anh ấy sao rồi?”

 

Sau khi cúp điện thoại, Ứng Yên La một tay tắt bếp, đến cả bộ đồ ngủ trên người cũng không kịp thay, cô tùy tiện khoác một chiếc áo khoác, lấy chìa khóa xe ở huyền quan rồi ra khỏi nhà.

 

Bệnh viện cách khu nhà của họ khoảng hơn nửa giờ lái xe. Ứng Yên La vội vã tìm được phòng bệnh.

 

Lúc cô đi vào, Tô Vi Sơ đang nhắm mắt nằm trên giường truyền dịch. Tiêu Úy thì ngồi trên sofa bên cạnh. Sau khi nhìn thấy cô, anh ta lập tức đứng dậy, đi nhẹ nhàng tới, hạ thấp giọng: “Cô Ứng, cô đến rồi à?”

 

Tầm mắt Ứng Yên La dừng trên người Tô Vi Sơ trên giường bệnh, anh không tỉnh, chắc là đã ngủ rồi. “Anh ấy không sao chứ?”

 

“Không có gì nghiêm trọng, chỉ là dạo này công việc quá tải, không may hệ miễn dịch suy giảm nên bị sốt.”

 

Ngực Ứng Yên La đột nhiên thắt lại, trong lòng ngũ vị tạp trần.

 

Tiêu Úy từ trên mặt cô nhìn ra được sự lo lắng, “Cô Ứng cũng không cần quá lo lắng, Tô tổng chỉ là ngủ rồi thôi, gần đây thật sự quá mệt mỏi. Đợi anh ấy truyền dịch xong, về nhà uống thuốc đầy đủ, lại chú ý giữ ấm là được.”

 

Ứng Yên La gật đầu với anh, “Cảm ơn anh, trợ lý Tiêu.”

 

“Đây là việc tôi nên làm.”

 

“Bây giờ cũng muộn rồi, ở đây có tôi là được rồi, trợ lý Tiêu anh về trước nghỉ ngơi đi.”

 

Tiêu Úy suy nghĩ một chút, cũng không từ chối, dù sao anh ta ở lại đây cũng không giúp được gì.

 

Ứng Yên La tiễn Tiêu Úy đến cửa phòng bệnh rồi mới quay trở lại giường bệnh. Anh chắc hẳn rất khó chịu, dù đã ngủ rồi mà mày vẫn không giãn ra. Đôi môi thường ngày hồng nhuận lúc này cũng mất đi huyết sắc. Bàn tay đang truyền dịch đặt bên mép giường. Cô vươn tay qua nhẹ nhàng chạm vào, phát hiện lạnh ngắt. Cô cẩn thận nắm lấy bàn tay đó, hơi cúi đầu hà hơi nóng, cố gắng làm cho bàn tay anh có thể ấm lại một chút.

 

Thật ra lúc Ứng Yên La cúi đầu sưởi ấm tay cho anh, Tô Vi Sơ đã tỉnh rồi. Hơi thở ấm áp phả lên mu bàn tay và ngón tay anh, một dòng nước ấm chảy thẳng đến đáy lòng. Anh không nhịn được mà nhẹ nhàng nắm lại tay cô.

 

Ban đầu Ứng Yên La không nhận ra, đến khi bàn tay anh nắm chặt hơn, cô mới phản ứng lại. Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua, đâm thẳng vào đôi mắt sâu thẳm và trong veo của anh, giọng nói lộ rõ vẻ vui mừng, “Anh tỉnh rồi à? Khá hơn chút nào không?”

 

Tô Vi Sơ khẽ gật đầu, “Sao em lại đến đây?” Giọng nói lúc mở miệng khàn đặc.

Ứng Yên La vô thức siết chặt ngón tay anh, kể lại cho anh nghe sự việc.

 

Tô Vi Sơ: “Xin lỗi, đã để em lo lắng.”

 

Ứng Yên La cắn môi không nói gì. Anh đã như vậy rồi sao còn xin lỗi cô? Rõ ràng người nên xin lỗi là cô… Vẫn luôn là anh chăm sóc cô, ngay cả dự báo thời tiết cũng sẽ báo trước cho cô. Anh chăm sóc cô rất tốt, kết quả là chính anh lại bị bệnh.

 

Tô Vi Sơ nhận ra tâm trạng đi xuống của cô, anh vươn tay kia qua nhẹ nhàng vu.ốt v.e đỉnh đầu cô, “Sao vậy? Sao không nói gì?”

 

Ứng Yên La lại nhìn về phía anh. Lúc này anh mới phát hiện, vành mắt cô đã đỏ hoe.

 

Tô Vi Sơ lập tức lo lắng, cố nén sự khó chịu muốn ngồi dậy, “Đừng khóc mà, anh không sao.”

 

Ứng Yên La thấy anh muốn đứng dậy, sợ anh không cẩn thận động đến bàn tay đang truyền dịch, vội vàng đứng lên vươn tay ấn vai anh xuống không cho anh động, “Anh đừng động đậy, lỡ trào máu thì sao?”

 

“Được được được, anh không động đậy, vậy em cũng đừng khóc được không?”

 

Ứng Yên La cắn cắn môi, “Em không khóc.”

 

“Anh có muốn uống nước không, em đi rót cho anh nhé.” Nói rồi, cô đứng dậy đi đến tủ đầu giường bên cạnh để rót nước.

 

Lúc cô rót nước, Tô Vi Sơ mới chú ý đến trang phục của cô. Thân trên cô khoác một chiếc áo phao rộng, thân d.ưới lại là chiếc quần ngủ mỏng manh, thậm chí dưới chân còn là đôi dép lê bằng lông cừu đi trong nhà. Đoạn mắt cá chân tinh tế lộ ra bên ngoài đặc biệt dễ thấy. Vừa nhìn đã biết là vội vàng chạy đến.

 

“Yên Yên?”

 

Ứng Yên La rót nước xong, nghe thấy Tô Vi Sơ gọi cô, vừa đặt bình nước ấm xuống vừa đáp lại anh.

 

“Có thể giúp anh nâng giường bệnh lên được không?”

 

“Được ạ.” Cô xoay người, nâng giường bệnh lên, cũng đỡ anh ngồi vững, thuận tay kéo chăn của anh lên cao hơn. Sau khi ngồi xuống mép giường, cô thuận tay định lấy nước cho anh, Tô Vi Sơ không hề báo

trước mà nắm lấy cổ tay cô, ôm người vào lòng.

 

Ứng Yên La kinh ngạc, theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng lưng bị bàn tay thon dài kia ghì chặt lại, nhất thời không thể đứng lên. Lại lo lắng cô giãy giụa quá mạnh sẽ đụng phải tay anh đang truyền dịch, thế là cô đành phải ngoan ngoãn nằm im trong lồng n.gực anh. Cô có thể nghe rõ tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

 

“Yên Yên, em biết không? Bây giờ anh thật sự rất vui.”

 

Ứng Yên La ngẩn người, khó hiểu hỏi khẽ: “Vui vì điều gì ạ?” “Vui vì em đang xót cho anh.”

Ứng Yên La mím môi, “Vì anh đối xử rất tốt với em.”

 

“Vì anh đối xử rất tốt với em, cho nên em sẽ xót thương cho anh phải không?” Tô Vi Sơ hỏi cô.

 

Ứng Yên La mấp máy môi, đầu óc có chút rối loạn.

 

Tô Vi Sơ không đợi cô trả lời, tiếp tục hỏi: “Vậy nếu anh vẫn luôn đối xử tốt với em, em có thể xót thuơng anh thêm một chút nữa không?”

 

Vào khoảnh khắc này, Ứng Yên La đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay. Cảm giác cay nồng này xộc thẳng lên trán, khiến cô dâng lên một nỗi buồn không tên.

 

Cô vẫn luôn biết, một người chờ đợi lâu, từ từ cũng sẽ mệt mỏi. Cô vẫn luôn dùng cách im lặng đối phó này để chờ anh mệt mỏi.

 

Nhưng bây giờ cô lại có chút sợ hãi, sợ hãi rằng đột nhiên có một ngày anh sẽ không chờ nữa, sẽ mệt mỏi. Cho nên cô muốn thử một chút cuộc sống mới có anh mà anh đã nói.

 

Tô Vi Sơ đã quen với sự im lặng này của cô, anh cười cười, “Anh muốn uống nước, có thể giúp anh lấy một chút…”

 

“Được ạ.”

 

Giọng của Tô Vi Sơ đột nhiên im bặt. Có một khoảnh khắc, anh nghi ngờ anh vừa rồi có phải đã xuất hiện ảo giác không. “Em, em vừa nói gì?”

 

Ứng Yên La muốn từ trong lòng anh đứng dậy, bàn tay đang đè sau lưng cô của Tô Vi Sơ cũng phối hợp mà nới lỏng ra một chút.

 

Hai người chạm mắt nhau. Giọng Ứng Yên La có chút run rẩy, “Em nói, được ạ.” Dừng lại một giây, lúc này cô mới tiếp tục nói: “Sau này em sẽ xót anh nhiều hơn, cho nên anh luôn đối xử tốt với em nhé.”

 

Tô Vi Sơ lần này nghe vô cùng rõ ràng, trong mắt lóe lên một tia không thể tin nổi, sau đó anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Em có biết lời đáp lại bây giờ của em có nghĩa là gì không?”

 

Ứng Yên La đối diện với tầm mắt anh, nghiêm túc mở miệng: “Cuộc sống mới mà anh đã nói trước đây, em muốn.”

 

Hơi thở của Tô Vi Sơ vì những lời này của cô mà trở nên nặng nề hơn vài phần. Trong đôi mắt sâu thẳm như có mực đặc bị đánh đổ, trong nháy mắt vỡ loang ra. Lúc mở miệng, giọng anh khàn đặc: “Yên Yên, bây giờ anh có thể hôn em không?”

 

Ứng Yên La không trả lời, nhưng hai giây sau khi anh nói xong, cô đã vươn tay ôm lấy cổ anh, áp môi mình lên.

 

Ngay khoảnh khắc đôi môi mềm mại của cả hai chạm vào nhau, mắt Tô Vi Sơ trợn lớn hơn một chút. Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh.

 

Kinh nghiệm hôn môi trong 24 năm cuộc đời của Ứng Yên La thật sự ít đến đáng thương, huống chi mấy lần trước đều là Tô Vi Sơ chủ động, cô vẫn luôn bị anh dẫn dắt nhịp điệu. Lúc đó đầu óc cô trống rỗng thì hôn lên, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc hôn lên, sau đó… đầu lưỡi chỉ cử động trong khoang miệng mình, trước sau vẫn không dám đưa ra.

 

Tô Vi Sơ nhìn khóe mắt cô còn chưa tan đi vẻ ửng hồng, hàng mi rậm rạp vô thức chớp vài cái. Vừa hay lại đối diện với tầm mắt của Tô Vi Sơ. Ngay lập tức như bị bỏng, bàn tay vốn đang ôm cổ anh khẽ dịch ra, chống lên vai anh, muốn rút lui.

 

Và ngay khi hai đôi môi đang dán chặt vào nhau tách ra khoảng hai centimet, mắt Tô Vi Sơ trầm xuống. Một tay anh không hề báo trước mà giữ lấy gáy cô, đuổi theo, nặng nề mà nghiền áp. Môi dưới của cô bị anh ngậm vào miệng, dùng sức mú.t chặt, không cho cô một chút cơ hội trốn thoát.

 

Ứng Yên La lập tức bị anh hôn đến mềm nhũn cả người, môi cũng không tự chủ được mà phối hợp mở ra. Ngay khoảnh khắc đó, đầu lưỡi của anh lập tức chui vào, không cho cô một chút cơ hội từ chối, nhanh

 

chóng quấn lấy đầu lưỡi đang theo bản năng lùi lại của cô. Giữa lúc môi lưỡi quấn quýt, tiếng nuốt nước bọt mờ ám trở nên vô cùng rõ ràng.

 

Nụ hôn lần này mạnh mẽ hơn tất cả những lần trước, mang theo h.am m.uốn khiến người ta kinh tâm động phách. Gò má Ứng Yên La hoàn toàn nóng bừng lên, đôi mắt xinh đẹp cũng không tự chủ được mà phủ lên một lớp hơi nước mỏng, không kiểm soát được mà phát ra một tiếng nức nở.

 

Tiếng nức nở này làm động tác trên môi Tô Vi Sơ dừng lại một chút, sau đó là sự khám phá càng thêm sâu sắc hơn.

 

Đầu óc Ứng Yên La lúc này đã sớm tan thành một mớ hỗn độn. Cô không muốn nghĩ gì cả, mà từ từ nhắm mắt lại, thuận theo mà tiếp nhận.

 

Cuối cùng, vào thời điểm lý trí sắp sụp đổ Tô Vi Sơ đã buông người ra. Ứng Yên La gục trên vai anh, thở hổn hển. Trong một khoảnh khắc vừa rồi, cô thậm chí còn cảm thấy anh như muốn nuốt chửng cô vào bụng.

 

Hơi thở của Tô Vi Sơ cũng dần dần bình ổn lại, bàn tay anh từng chút một dịu dàng vu.ốt v.e tấm lưng mỏng manh của cô.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.