Qua nửa đêm,lúc này Ứng Yên La mới xuống lầu. Canh gà được hầm trong nồi đất bằng lửa nhỏ, cả căn bếp tràn ngập mùi thơm. Canh gà là do lúc cô đi ăn khuya bên ngoài với Triệu Nhiễm Nhiễm đã cố ý đóng gói mang về. Sau khi luộc mì xong, cô vớt ra ngâm qua nước lạnh rồi để sang một bên, bất giác lại nghĩ đến buổi tối hôm đó.
Cô lại trốn tránh. Cô biết rõ cô không phải là người do dự không quyết đoán như vậy. Đối với những người đàn ông từng theo đuổi cô trước đây, cô thậm chí còn không cho họ một cơ hội mở lời, không một chút do dự cũng không một chút áy náy. Tương tự, cô cũng chưa từng gặp người đàn ông nào có thể giống như Tô Vi Sơ, dù bị từ chối bao nhiêu lần vẫn luôn kiên nhẫn với cô.
Đợi Ứng Yên La từ trong suy nghĩ của cô hoàn hồn lại, lúc này cô mới phát hiện đã qua giờ anh nên về đến nhà. Thế là cô gửi cho anh một tin nhắn WeChat, hỏi anh đã đến đâu.
Tin nhắn gửi đi mãi không có hồi âm. Đợi vài phút, cô không nhịn được, dứt khoát gọi điện qua.
Điện thoại có đổ chuông nhưng không ai nghe máy, liên tiếp mấy cuộc điện thoại cũng như vậy.
Nhìn điện thoại tự động ngắt kết nối, không biết vì sao, Ứng Yên La có chút bất an một cách khó hiểu, mà chính cô cũng không nói rõ được sự bất an này từ đâu đến.
“Rung rung rung––” Tiếng chuông điện thoại rung lên trong không gian yên tĩnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoa-nhan-gian-tong-cuu-can/2797689/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.