“Yên Yên?” Tô Vi Sơ gọi cô một tiếng.
Ứng Yên La “Dạ” một tiếng.
“Lên giường nằm với anh một lúc đi.” “Hả?”
Đây là phòng bệnh đơn bình thường, giường bệnh cũng chỉ rộng khoảng 1 mét 2, chứa một người trưởng thành như anh đã không dễ dàng gì, cô còn có thể nằm lên đó sao?
“Không sao đâu, em không buồn ngủ.”
“Anh buồn ngủ, nhưng anh muốn ôm em ngủ.” Ứng Yên La có chút do dự.
“Anh thấy không khỏe.” Tô Vi Sơ đột nhiên nói.
Lúc này Ứng Yên La cũng chẳng màng đến xấu hổ, lập tức ngẩng đầu lên khỏi vai anh, “Chỗ nào không khỏe ạ?”
Tô Vi Sơ nhìn cô, “Không nói được, nhưng nếu em có thể để anh ôm ngủ một lúc, chắc là anh sẽ không khó chịu như vậy nữa.”
Ứng Yên La: “…” Anh nói quá nghiêm túc, khiến cô nhất thời cũng không phân biệt được lời anh nói rốt cuộc là thật hay giả. Nhưng người bị sốt đúng là sẽ không dễ chịu đi đâu được. Do dự vài giây, cô cuối cùng vẫn cởi áo phao bò lên giường, nằm ở phía không truyền nước biển của anh.
Tô Vi Sơ không nói sai, anh thật sự không khỏe. Anh đã bị sốt, lại trải qua những sóng gió dồn dập vừa rồi. Lúc này được mãn nguyện ôm
người vào lòng, ngửi mùi hương quen thuộc trên người cô, tâm trí anh từ từ cũng trở nên yên bình.
Ứng Yên La nhẹ giọng hỏi anh, “Anh thấy khá hơn chút nào không?” Tô Vi Sơ cong khóe miệng, “Ừ, đỡ hơn nhiều rồi.”
Ứng Yên La ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoa-nhan-gian-tong-cuu-can/2797690/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.