Nhu Nhu ăn cơm không bao giờ khiến người khác phải phiền lòng. Cậu bé tự bưng bát cơm, cầm thìa xúc từng miếng từng miếng bỏ vào miệng, ăn hết một bát cơm còn hì hụp uống thêm nửa bát canh nóng. Ăn xong, cậu lại tiếp tục ra phòng khách ngồi trên thảm chơi Lego, ngoan ngoãn vô cùng.
Đợi họ ăn xong, Tô Vi Sơ rửa một hộp dâu tây đưa cho Ứng Yên La, bảo cô mang ra ăn cùng Nhu Nhu.
Tô Vi Sơ thu dọn bát đĩa vào bếp, quay đầu lại nhìn một lớn một nhỏ trong phòng khách, ánh mắt trở nên dịu dàng lạ thường.
Lúc Tô Vi Sơ từ bếp đi ra, Ứng Yên La đang mở phim “Sếp Mèo Đen” cho Nhu Nhu xem. Cậu bé vừa xem vừa múa may tay chân, hát theo: “A a a, Sếp Mèo Đen, a a a, Sếp Mèo Đen, công dân của rừng xanh kính chào ngài, kính chào ngài, kính chào ngài…”
Còn Ứng Yên La thì đang nghe điện thoại. Dựa vào những gì cô trả lời, có thể đoán người gọi là dì cả của cô.
Đúng là Tống Thư gọi tới thật. Ở đầu dây bên kia, bà còn có thể nghe thấy tiếng cậu con trai quý tử của mình đang say sưa hát bài Sếp Mèo Đen. “Yên La, Nhu Nhu ở bên đó có ngoan không con? Có nghịch ngợm không đó?”
Ứng Yên La cười đáp: “Không đâu dì, Nhu Nhu ngoan lắm ạ.”
Nhu Nhu nghe thấy, cũng lập tức nói với vào điện thoại: “Con ngoan lắm ạ!”
Tống Thư nghe được liền cười nói: “Nó ngoan là tốt rồi, cứ để nó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoa-nhan-gian-tong-cuu-can/2797695/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.