🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khoảng thời gian này ở Bắc Kinh, Nhu Nhu đã có những ngày vui đến quên trời quên đất. Cậu bé không được Tô Vi Sơ dẫn đi công viên trẻ em thì cũng là vườn bách thú, tóm lại là một chuỗi ngày chỉ có mua sắm và vui chơi. Nhân lúc vẫn còn trong dịp Tết, họ còn đặc biệt đưa cậu về nhà họ Thẩm ăn một bữa cơm.

 

Nhóc con vừa xinh xắn lại ngọt miệng, dỗ dành ông bà Thẩm vui vẻ ra mặt.

 

“Anh ơi, em cho anh chơi đồ chơi của em này.” Đô Đô chủ động chia sẻ món đồ chơi yêu thích của mình.

 

Bà Thẩm cười nói: “Đô Đô, không được gọi là anh đâu.” Đô Đô ngơ ngác, tại sao lại không được gọi bằng anh?

Tuy Nhu Nhu chỉ lớn hơn Đô Đô gần ba tuổi, về lý thì gọi là anh hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng oái oăm thay, Nhu Nhu lại là em trai ruột của mợ cả Đô Đô. Vì mối quan hệ này, vai vế của Nhu Nhu cao hơn Đô Đô một bậc, cho nên Đô Đô phải gọi Nhu Nhu một tiếng cậu.

 

Đôi mắt to tròn của Đô Đô chứa đầy sự hoang mang. Trong ấn tượng của cậu bé, cậu phải giống như cậu cả và cậu út chứ, sao bây giờ lại có thêm một… cậu nh.ỏ thế này?

 

Dù có vai vế như vậy, nhưng vì hai đứa trẻ chênh lệch tuổi không nhiều và vẫn còn tính trẻ con, Đô Đô gọi một tiếng “cậu nh.ỏ”, Nhu Nhu cũng vui vẻ đáp lại. Hai đứa trẻ nhanh chóng chơi đùa thân thiết với nhau.

 

Chẳng hai hôm sau, Thẩm Vi Thanh cũng phải lên đường sang Anh.

 

Ngày lên đường, cậu chào tạm biệt các bậc trưởng bối trong nhà. Nhìn thấy vẻ không nỡ và lo lắng trên mặt mẹ, cậu an ủi: “Mẹ, con năm nay 26 tuổi chứ có phải 16 tuổi đâu. Con tự chăm sóc mình được mà. Hơn nữa, chị mười lăm tuổi đã có thể một mình ra nước ngoài du học, một thằng đàn ông như con thì có gì phải lo lắng chứ?”

 

Ông Thẩm thì thoáng hơn nhiều. Ông biết vợ mình không phải lo con trai ở Anh sống không tốt, ai cũng có thể sống không tốt, chứ thằng nhóc này thì không thể nào. Chẳng qua bà chỉ không nỡ xa con mà thôi. Ông vỗ vai con trai: “Ở bên đó tự lo cho tốt, có chuyện gì thì tìm cậu hoặc dì út của con.”

 

Bà Thẩm có một người em trai và một người em gái cùng mẹ khác cha đang sống ở Anh. Vì một vài chuyện trong quá khứ, quan hệ giữa bà Thẩm và mẹ ruột không thân thiết, nhưng hai người em lại quý mến người chị này một cách khó hiểu, cứ đến nghỉ đông nghỉ hè là lại từ Anh chạy về. Bà Thẩm có khúc mắc với mẹ, nhưng lại khó lòng từ chối hai người em luôn tỏ ra yêu quý mình.

 

“Vâng vâng, con nhất định sẽ làm vậy.”

 

Tô Vi Sơ và Ứng Yên La với tư cách là anh cả và chị dâu đã đích thân đưa cậu ra sân bay.

 

Lịch trình ra nước ngoài của cậu không được công khai, nên các fan chỉ biết cậu sẽ đi trong vài ngày tới, chứ không rõ ngày cụ thể. Vì vậy, hôm nay Thẩm Vi Thanh ra sân bay vô cùng kín đáo.

 

“Tô tổng, cô Tô, hai người yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Thanh.” Đại Tráng nói với hai người họ.

 

Đại Tráng là trợ lý của Thẩm Vi Thanh, đã theo cậu nhiều năm. Vốn dĩ chuyến đi tu nghiệp này cậu không định mang Đại Tráng theo, nhưng Đại Tráng không chịu, nhất quyết đòi đi cùng. Hơn nữa, anh ta là trợ lý riêng của Thẩm Vi Thanh, ngoài Thanh Thanh ra anh ta không theo bất

 

kỳ nghệ sĩ nào khác. Mấy năm nay ở nhà chờ nghệ sĩ mới cũng coi như nghỉ phép, chi bằng đi cùng cậu sang Anh, dù sao ba mẹ anh ta cũng rất ủng hộ công việc của anh ta.

 

Tô Vi Sơ cười nói: “Được, vậy làm phiền Đại Tráng nhé, tôi tăng lương cho cậu.”

 

Mắt Đại Tráng sáng rực lên. Thật ra đãi ngộ của anh ta trong ngành trợ lý đã thuộc hàng top, nhưng tiền lương thì đương nhiên càng nhiều càng tốt!

 

“Cảm ơn Tô tổng!!”

 

Thẩm Vi Thanh liếc xéo, đúng là đồ nịnh hót!

 

Lúc Đại Tráng đi làm thủ tục ký gửi hành lý, Thẩm Vi Thanh ôm anh cả của mình, thì thầm vào tai anh một câu.

 

Tô Vi Sơ vỗ vào lưng cậu, cười mắng: “Thằng nhóc quỷ.”

 

Thẩm Vi Thanh cười hì hì: “Thôi được rồi anh cả, cũng muộn rồi, hai người về trước đi.”

 

Tô Vi Sơ nhìn đồng hồ, quả thật đã khá trễ. Nhu Nhu vẫn đang ở nhà ba mẹ anh, lo nhóc con không thấy họ sẽ sốt ruột, nên anh cũng không từ chối: “Được, vậy anh với chị dâu về trước, em lên đường bình an.”

 

Thẩm Vi Thanh vẫy tay với anh: “Vâng.”

 

Bỗng nhiên, Thẩm Vi Thanh nghe thấy dưới sảnh sân bay có tiếng ồn ào. Anh nhìn qua, thấy một đám người đen nghịt đang ùa vào. Có người đeo máy ảnh, có người cầm hoa tươi. Khung cảnh này anh vô cùng quen thuộc. Người bị đám fan vây quanh ở giữa mặc một cây đen, đội mũ lưỡi

 

trai, đeo khẩu trang, che chắn kín mít. Nhìn vóc dáng thì có lẽ là một nữ minh tinh.

 

“Phiền mọi người nhường đường một chút! Đừng ảnh hưởng đến các hành khách xung quanh! Cảm ơn mọi người!” Trợ lý Đào Búi vừa ôm Lộc Hi vào lòng bảo vệ vừa nói với đám đông.

 

Nhưng tiếng của Đào Búi quá nhỏ bé.

 

Lộc Hi vẫn bị đám đông chen lấn đến mức gần như không đi nổi, những ống kính đen ngòm gần như chĩa thẳng vào mặt cô. Cô đưa tay kéo vành mũ lưỡi trai xuống thấp hơn.

 

Những người hâm mộ bị vây ở vòng ngoài cũng lo lắng la lên. “Mấy người tránh ra! Đừng có chen lấn!”

“Bị điên à! Tránh ra!”

 

“Lộc Hi, chị có thể bỏ khẩu trang ra cho chúng em chụp một tấm được không?”

 

“Đúng đó, trời lạnh thế này bọn này đến tiễn sân bay, chị cho bọn này chụp mấy tấm cũng không quá đáng chứ?”

 

“Lộc Hi, chị bỏ mũ với khẩu trang ra đi! Bọn này đến gặp chị cũng đâu có dễ dàng!”

 

Nghe những lời này, các fan tức điên lên: “Mọi người đến gặp chị ấy không dễ dàng? Ai cầu mọi người tới à? Bây giờ đám săn ảnh kiêu ngạo thế sao?!”

 

“Mấy tay săn ảnh còn biết xấu hổ không! Biến đi!” “Cút ngay!”

Đám đông vây quanh Lộc Hi thực chất không hoàn toàn là fan, mà phần lớn là những tay săn ảnh vô lương tâm, những kẻ hút máu nghệ sĩ rồi còn muốn nhổ một bãi nước bọt.

 

Thẩm Vi Thanh đang xem thì giọng Đại Tráng đột nhiên vang lên từ phía sau.

 

“Nhìn gì thế?” Đại Tráng tò mò nghển cổ nhìn qua, rồi lập tức “ối trời” một tiếng, vội kéo sụp mũ lưỡi trai của Thẩm Vi Thanh xuống. “Anh ơi, dưới đó toàn là tay săn ảnh đấy, anh còn tâm trí hóng chuyện à, không sợ bị bọn họ bám theo sao? Mau đi kiểm tra an ninh thôi!”

 

Đại Tráng lập tức lôi anh đi. Đùa à, nếu bị đám săn ảnh phát hiện, trường hợp tệ nhất là họ không lên nổi máy bay.

 

 

“Mẹ kiếp! Đồ chảnh chọe! Lão tử vất vả đến đây xem mày, cười một cái thì chết à! Đúng là loại người như mày đáng bị chửi! Đáng đời bị bạo

lực mạng!!” Một giọng đàn ông trung niên sang sảng vang lên giữa đám đông ồn ào, không hề báo trước mà giật lấy bó hoa trên tay một fan nữ rồi ném thẳng vào lưng Lộc Hi.

 

“A—” Một tiếng hét thất thanh vang lên từ đám đông, là của cô bé fan bị giật hoa, theo sau là tiếng hét của những người hâm mộ khác.

 

Bó hoa nện vào tấm lưng mảnh khảnh của Lộc Hi, sau đó rơi “bộp” xuống đất, những bông hoa tươi thắm rơi lả tả. Bước chân Lộc Hi dừng lại.

 

Các fan bật khóc nức nở. Một là vì câu nói “bạo lực mạng” đã chạm vào nỗi sợ và vết sẹo sâu thẳm nhất trong lòng họ, hai là vì Lộc Hi bị ném hoa. Đó là hoa của fan, là hoa fan tặng cho Lộc Hi. Họ đã rất ngoan ngoãn, không hề gây chuyện, họ chỉ muốn bảo vệ Lộc Hi mà thôi, tại sao những người này cứ không chịu buông tha cho cô!!

 

Ngay cả đám săn ảnh cũng sững sờ mất vài giây. Họ muốn chụp ảnh Lộc Hi kiếm tiền thì đúng, nhưng họ không muốn làm cô bị thương thật sự.

Người chửi bới là gã đàn ông kia chứ không phải họ, tại sao đám fan này lại trút giận lên đầu họ.

 

Ngay lúc hai bên sắp bùng nổ, Lộc Hi chậm rãi xoay người lại. Cô ngồi xổm xuống nhặt bó hoa dưới đất lên, rồi đi về phía cô bé fan bị giật hoa. Cô gái nhỏ khóc đến mức lớp trang điểm nhòe đi.

 

Giọng Lộc Hi dịu dàng: “Cảm ơn hoa của em, rất đẹp, chị nhận được rồi.”

 

Lời của Lộc Hi vừa dứt, các fan lại càng khóc to hơn. Bầu không khí căng thẳng lập tức dịu đi, chỉ còn lại một nỗi buồn khó tả bao trùm.

 

“Trời hôm nay lạnh lắm, mọi người về sớm đi nhé, nhớ chú ý an toàn. Chị đi đây, tạm biệt.” Nói xong, Lộc Hi ôm bó hoa vẫy tay với họ, rồi cùng Đào Búi quay người rời đi.

 

Dù là fan hay tay săn ảnh, giây phút đó đều ngẩn người đứng tại chỗ, không ai đuổi theo.

 

Đám săn ảnh nhìn những cô gái nhỏ vừa rồi còn hung dữ giờ đang ôm nhau khóc nức nở, rồi lại nhìn nhau. Người chửi đâu phải họ, hoa cũng đâu phải họ ném, họ chỉ muốn chụp ảnh thôi mà. Mà cái thằng khốn vừa chửi người đâu rồi? Sao đã biến mất không tăm hơi?

 

Đại Tráng đưa Thẩm Vi Thanh lên máy bay rồi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. An toàn rồi!

 

Anh ta lấy điện thoại ra lướt Weibo, vừa vào đã thấy ngay top 1 hot search.

 

#Lộc Hi bị tay săn ảnh dùng hoa ném vào lưng# #Lộc Hi đáng đời bị bạo lực mạng#

Đại Tráng nhìn tiêu đề mà nhíu mày, bấm vào xem thử, phát hiện hình ảnh trong video có chút quen thuộc. Nghĩ lại, đây chẳng phải là cảnh họ vừa thấy ở ngoài sao? Thì ra người bị đám săn ảnh vây chặn là Lộc Hi à?

 

Bình luận dưới hai hot search đã hơn mười nghìn.

 

—— Hết nói nổi, chị gái này sao lại lên hot search nữa rồi? Bớt PR lại được không?

 

—— Bị hoa ném trúng thôi mà cũng lên được hot search, chịu luôn.

 

—— Tới tới, cô ta lại mang theo hot search tới rồi đây.

 

—— Câu hỏi mỗi ngày, khi nào Lộc Hi mới flop?

 

—— Thật ra hình như Lộc Hi cũng đâu có làm gì sai? Hơn nữa, người bị tay săn ảnh ném đâu phải ai khác mà chính là cô ấy? Vả lại sau đó cô ấy đối xử với fan dịu dàng ghê.

 

—— Đúng đó, nói gì mà đáng đời bị bạo lực mạng, lời này có ác độc quá không vậy?

 

—— Ai nói Lộc Hi không làm gì sai thì có thể lên D cánh tìm hiểu về sự kiện “mỉm cười” của chị này nhé.

 

—— Chị gái này chính là người đã cười rất tươi khi đội trưởng của mình bị ngã trên sân khấu đó, uổng công ngày thường đội trưởng chăm sóc chị ta như vậy! Thật hết chỗ nói!!

 

—— Lũ ngốc! Chuyện đó được minh oan lâu rồi nhé? Lúc đó Lộc Hi không hề nhìn thấy đội trưởng bị ngã! Hơn nữa! Lúc ấy chị ấy đang nói chuyện với bạn, cười một cái thì làm sao?!! Chuyện qua mấy năm rồi có tha cho chị ấy được không!

 

—— Cho nên mới nói tri nhân tri diện bất tri tâm, có những người có khuôn mặt xinh đẹp nhưng thực chất trái tim đã thối rữa.

 

—— Lộc Hi mau flop đi! Thật sự không muốn nhìn thấy cô ta chút nào!

 

—— Bọn họ làm vậy không thấy chiếm dụng tài nguyên công cộng à? Sân bay không phải chỗ cho các người đu idol! Hết nói nổi! Fan của Lộc Hi đúng là thối nát như nhau! Ói!!

 

Những lời này có thể nói là cực kỳ độc địa. Đại Tráng ở trong giới giải trí nhiều năm, đã thấy không ít nghệ sĩ thăng trầm. Tục ngữ nói, phong thủy luân chuyển, có lúc bạn nổi tiếng thì cũng có lúc bạn bị bôi đen.

Nhưng nếu nói đến nghệ sĩ bị bôi đen thảm nhất trong giới giải trí mấy năm nay, thì phải kể đến Lộc Hi.

 

Thẩm Vi Thanh lấy bịt mắt ra, thuận miệng hỏi Đại Tráng một câu: “Nhìn gì thế?”

 

“Lộc Hi, lại lên hot search rồi.” “Lộc Hi? Là ai vậy?”

 

Đại Tráng liếc nhìn cậu. Cũng phải, ngày thường cậu không ở phim trường thì cũng tham gia các tuần lễ thời trang, làm sao biết được những chuyện này trong giới giải trí. Anh ta bèn lắc đầu, cất điện thoại đi: “Không có gì, chỉ là một nữ diễn viên thôi. Cậu ngủ một lát đi, còn lâu mới tới nơi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.