Khoảng thời gian này ở Bắc Kinh, Nhu Nhu đã có những ngày vui đến quên trời quên đất. Cậu bé không được Tô Vi Sơ dẫn đi công viên trẻ em thì cũng là vườn bách thú, tóm lại là một chuỗi ngày chỉ có mua sắm và vui chơi. Nhân lúc vẫn còn trong dịp Tết, họ còn đặc biệt đưa cậu về nhà họ Thẩm ăn một bữa cơm.
Nhóc con vừa xinh xắn lại ngọt miệng, dỗ dành ông bà Thẩm vui vẻ ra mặt.
“Anh ơi, em cho anh chơi đồ chơi của em này.” Đô Đô chủ động chia sẻ món đồ chơi yêu thích của mình.
Bà Thẩm cười nói: “Đô Đô, không được gọi là anh đâu.” Đô Đô ngơ ngác, tại sao lại không được gọi bằng anh?
Tuy Nhu Nhu chỉ lớn hơn Đô Đô gần ba tuổi, về lý thì gọi là anh hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng oái oăm thay, Nhu Nhu lại là em trai ruột của mợ cả Đô Đô. Vì mối quan hệ này, vai vế của Nhu Nhu cao hơn Đô Đô một bậc, cho nên Đô Đô phải gọi Nhu Nhu một tiếng cậu.
Đôi mắt to tròn của Đô Đô chứa đầy sự hoang mang. Trong ấn tượng của cậu bé, cậu phải giống như cậu cả và cậu út chứ, sao bây giờ lại có thêm một… cậu nh.ỏ thế này?
Dù có vai vế như vậy, nhưng vì hai đứa trẻ chênh lệch tuổi không nhiều và vẫn còn tính trẻ con, Đô Đô gọi một tiếng “cậu nh.ỏ”, Nhu Nhu cũng vui vẻ đáp lại. Hai đứa trẻ nhanh chóng chơi đùa thân thiết với nhau.
Chẳng hai hôm sau,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoa-nhan-gian-tong-cuu-can/2797697/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.