Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tô Vi Sơ, Nhu Nhu thật sự đang tìm chị gái và anh rể. Tuy hai ngày nay cậu bé luôn ở nhà họ Thẩm chơi cùng ông bà nội và Đô Đô, nhưng chị gái và anh rể cũng ở đó, nên cậu
nhóc cũng không lạ lẫm nhiều. Vì thế, một khoảng thời gian dài không thấy họ, nên cậu nhóc rất sốt ruột.
Nhu Nhu là một đứa trẻ ngoan, dù sốt ruột buồn bã cũng không la hét, chỉ một mình lặng lẽ ngồi ở một góc rơi nước mắt. Ông bà Thẩm dỗ thế nào cũng không xong. Đô Đô cầm chiếc xe ô tô mô hình yêu thích nhất của mình qua dỗ dành.
“Cậu nh.ỏ, cho cậu chơi nè, đừng khóc nữa.”
Nhu Nhu rưng rưng nước mắt nhìn chiếc ô tô nhỏ, sau đó quay mặt đi, tiếp tục rơi những hạt đậu vàng.
Đô Đô cầm chiếc ô tô, có chút bối rối. Cậu nhóc cũng hết cách rồi, cậu nh.ỏ đến cả mô hình ô tô yêu thích nhất của cậu cũng không cần, cậu nh.ỏ không thèm để ý đến cậu. Đô Đô càng nghĩ càng tủi thân, ngày thường mọi người luôn thích cậu, không có ai không để ý đến cậu. Nghĩ đến
đây, đôi mắt to xinh đẹp ngấn lên hơi nước, sau đó ngồi phịch xuống bên cạnh Nhu Nhu, cùng cậu bé rơi những hạt đậu vàng.
Ông bà Thẩm kinh ngạc, sao người đi dỗ dành lại tự dỗ mình khóc luôn rồi?
Ngay lúc ông bà Thẩm đang ngọt ngào dỗ dành, bên ngoài sân có tiếng xe ô tô.
Hai nhóc con đôi mắt đẫm lệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoa-nhan-gian-tong-cuu-can/2797698/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.