🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tô Vi Sơ, Nhu Nhu thật sự đang tìm chị gái và anh rể. Tuy hai ngày nay cậu bé luôn ở nhà họ Thẩm chơi cùng ông bà nội và Đô Đô, nhưng chị gái và anh rể cũng ở đó, nên cậu

nhóc cũng không lạ lẫm nhiều. Vì thế, một khoảng thời gian dài không thấy họ, nên cậu nhóc rất sốt ruột.

 

Nhu Nhu là một đứa trẻ ngoan, dù sốt ruột buồn bã cũng không la hét, chỉ một mình lặng lẽ ngồi ở một góc rơi nước mắt. Ông bà Thẩm dỗ thế nào cũng không xong. Đô Đô cầm chiếc xe ô tô mô hình yêu thích nhất của mình qua dỗ dành.

 

“Cậu nh.ỏ, cho cậu chơi nè, đừng khóc nữa.”

 

Nhu Nhu rưng rưng nước mắt nhìn chiếc ô tô nhỏ, sau đó quay mặt đi, tiếp tục rơi những hạt đậu vàng.

 

Đô Đô cầm chiếc ô tô, có chút bối rối. Cậu nhóc cũng hết cách rồi, cậu nh.ỏ đến cả mô hình ô tô yêu thích nhất của cậu cũng không cần, cậu nh.ỏ không thèm để ý đến cậu. Đô Đô càng nghĩ càng tủi thân, ngày thường mọi người luôn thích cậu, không có ai không để ý đến cậu. Nghĩ đến

 

đây, đôi mắt to xinh đẹp ngấn lên hơi nước, sau đó ngồi phịch xuống bên cạnh Nhu Nhu, cùng cậu bé rơi những hạt đậu vàng.

 

Ông bà Thẩm kinh ngạc, sao người đi dỗ dành lại tự dỗ mình khóc luôn rồi?

 

Ngay lúc ông bà Thẩm đang ngọt ngào dỗ dành, bên ngoài sân có tiếng xe ô tô.

 

Hai nhóc con đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn nhau một cái, giây tiếp theo đồng thời chạy về phía cửa.

 

Ông bà Thẩm: “Nhu Nhu, Đô Đô, chạy chậm một chút!”

 

Tô Vi Sơ và Ứng Yên La vừa xuống xe, đã nhìn thấy hai cục thịt tròn vo một trước một sau chạy ra từ cửa. Hai người còn chưa kịp nói gì, đã bị tiếng khóc như quỷ khóc sói gào của hai nhóc làm cho hoảng sợ.

 

Nhu Nhu lớn hơn Đô Đô, cũng cao hơn Đô Đô, chạy đương nhiên cũng nhanh hơn Đô Đô, xông lên ôm chặt lấy đùi Ứng Yên La: “Chị ơi, hu hu hu, chị ơi…”

 

Đô Đô cũng ôm lấy đùi Tô Vi Sơ: “Cậu ơi, cậu ơi… Hu hu hu hu…” Ứng Yên La và Tô Vi Sơ nhìn nhau, có chút ngơ ngác.

Ôm con trẻ vào nhà, mới biết được ngọn nguồn từ ông bà Thẩm, tức

khắc dở khóc dở cười. Lại nhìn hai đứa trẻ vừa rồi còn rưng rưng nước mắt, lúc này lại vui vẻ ngồi cùng nhau chơi mô hình nhỏ, đâu còn vẻ đáng thương thê thảm lúc trước?

 

Trưa mai Ứng Yên La phải đưa Nhu Nhu về Thượng Hải, hành lý còn chưa thu dọn, nên tối nay họ về căn hộ của mình. Nhu Nhu trên đường

 

về đã mệt không chịu nổi mà ngủ thiếp đi, trên tay vẫn còn nắm chặt chiếc ô tô mô hình Đô Đô tặng.

 

Về đến nhà, Tô Vi Sơ nhanh chóng tắm nước ấm cho cậu bé, thu dọn xong xuôi rồi nhét vào trong chăn.Lúc tắm cậu bé ý thức vẫn còn mơ màng, vừa chạm vào chăn mềm rất nhanh rúc vào, ngủ càng say hơn.

 

Ứng Yên La tranh thủ thu dọn đồ đạc của Nhu Nhu trước. Thời gian ở đây, Tô Vi Sơ đã mua cho cậu bé không ít đồ. Dọn xong, hành lý của cậu bé gần như chiếm một nửa vali của cô. Nhưng cũng may đồ cô cần mang không nhiều, còn quần áo thì bên nhà dì cả cũng có. Cô còn chuẩn bị không ít đồ ăn ngon mang qua cho Diệp Sơ Đồng. Chờ nhét xong, cô phát hiện, vali của cô hình như kéo không lên…

 

Đúng lúc cô đang cố gắng dùng tay đè nắp vali xuống, một bàn tay thon dài ấm áp phủ lên mu bàn tay cô.

 

“Để anh.”

 

Ứng Yên La: “…” Anh làm thì làm, còn cố ý phủ lên mu bàn tay cô làm gì?

 

Cô rút tay ra: “Vậy anh làm đi.” “Nhu Nhu ngủ rồi à?” Cô lại hỏi.

Tô Vi Sơ cười một tiếng: “Nhóc con này trên đường về đến giờ chưa tỉnh bao giờ.”

 

Ứng Yên La nghe xong không khỏi bật cười, cậu nhóc đúng là mệt thật rồi.

 

Tô Vi Sơ đè vali xuống, lúc dùng sức, gân xanh và khớp xương trên mu bàn tay hiện lên rất rõ ràng, trông vô cùng có lực…

 

“Trưa mai anh đưa hai người ra sân bay.” Tô Vi Sơ nói.

 

Ứng Yên La: “Nhưng mai không phải anh phải đến công ty sao?”

 

Tô Vi Sơ kéo khóa vali trong vài giây: “Đi muộn nửa ngày cũng không sao. Hơn nữa…”

 

Nói đến đây, anh dừng lại.

 

Ứng Yên La hỏi dồn: “Hơn nữa cái gì?” Tô Vi Sơ cười khẽ: “Em quan trọng hơn.”

Ứng Yên La ngày càng quen với kiểu này của anh, nên cũng không còn đỏ mặt bất chợt như trước nữa. Cô nghiêng đầu cười hỏi: “Anh Tô, anh nói thật với em đi, trước đây anh thật sự chưa từng yêu ai sao?”

 

Sau ngày hôm đó, Tô Vi Sơ có thể cảm nhận được cô đang tiến lại gần anh hơn, trong lòng anh nhảy nhót. Nghe thấy giọng điệu hơi nghi ngờ của cô, anh lập tức nói: “Thật sự không có, em là người đầu tiên.”

 

Ứng Yên La vẫn nghi ngờ: “Nhưng anh rành quá, không giống người không có kinh nghiệm yêu đương chút nào.”

 

Giọng điệu của Tô Vi Sơ bỗng nhiên nghiêm túc: “Đây không phải kinh nghiệm yêu đương, mà là tình cảm chân thật.”

 

Ứng Yên La nhìn anh dùng gương mặt như vậy để nói ra những lời này, thật sự khiến người ta khó lòng chống đỡ, đẹp đến chết, rung động đến

 

chết. Mà một người như anh lại có thể thích cô như vậy, lòng cô khẽ động, dấy lên từng vòng từng vòng gợn sóng.

 

Cô không nhịn được vươn tay, chậm rãi vu.ốt v.e lên khớp xương hàm của anh, đường nét trong lòng bàn tay vô cùng rõ ràng.

 

Đôi mắt Tô Vi Sơ sáng rực, bỗng nhiên nắm lấy tay cô, nghiêng mặt đi, đôi môi có hình dáng hoàn mỹ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ẩm ướt lên lòng bàn tay ấm áp của cô.

 

Ứng Yên La trong nháy mắt tâm hồn rung động, ngón tay không kiểm soát được véo lên má anh một cái, ho một tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: “Lúc đó ở sân bay, Thanh Thanh ôm anh nói gì với anh

vậy?”

 

Tô Vi Sơ cong khóe môi: “Em thật sự muốn biết?”

 

Ứng Yên La bị nụ cười của anh câu dẫn, không chịu được, gật gật đầu: “Vâng.”

 

Tô Vi Sơ nắm lấy cổ tay cô, kéo người từ dưới đất lên rồi ôm vào lòng. Người đàn ông hơi cong lưng, môi kề sát vào vành tai trắng nõn của cô, hơi thở nóng bỏng: “Em anh hỏi anh, chờ em ấy từ Anh quốc về, có

thể…”

 

Ứng Yên La vừa ngứa vừa sốt ruột: “Có thể cái gì?” “Có thể lên làm chú không.”

Ứng Yên La trong lòng kích động, theo bản năng mở miệng: “Anh, anh lừa em.”

 

Tô Vi Sơ cười khẽ, không nói gì, giây tiếp theo lại há miệng ngậm lấy vành tai cô.

 

Ứng Yên La không hề phòng bị mà “ưm” ra tiếng, hai chân lập tức mềm nhũn. Cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông ghì chặt lấy eo cô, ấn cô vào ngực mình. Đôi môi mỏng cũng từ vành tai lướt đến gò má, sống mũi, cuối cùng phủ lên môi cô. Hơi thở quen thuộc của anh xâm nhập vào cảm quan của cô, cô không kìm được giơ tay ôm lấy cổ anh, nhón chân lên, đáp lại nụ hôn của anh.

 

Tô Vi Sơ rất kinh ngạc trước sự đáp lại của cô, há miệng cắn lên đôi môi mềm mại, dùng sức mú.t lấy, đầu lưỡi lướt qua hàm răng cô, hai người hôn nhau khó rời.

 

Tim Ứng Yên La đập như sấm, hơi thở hỗn loạn, ngực phập phồng. Môi lưỡi hơi tách ra để thở, cô như một con cá sắp chết đuối, bắt lấy một chút cơ hội để hít lấy dưỡng khí, rồi lại bị nuốt chửng.

 

Hai người dừng lại ở khoảnh khắc cuối cùng trước khi lý trí sụp đổ, quấn quýt, th/ở d/ốc, bình ổn…

 

Môi Tô Vi Sơ dán lên mái tóc thơm mềm của cô: “Yên Yên?” Ứng Yên La hai tay đan sau lưng anh: “Vâng.”

“Anh không nỡ để em đi.” Tô Vi Sơ trầm giọng nói.

 

Ngày mai cô phải về Thượng Hải, mà không phải là có thể về đây với anh ngay, còn phải ở Thượng Hải một thời gian.

 

Ứng Yên La thỏa mãn hít lấy hơi thở trên người anh: “Em sẽ sớm trở về.”

 

“Sớm là bao lâu?” Anh hỏi dồn. “Ừm… Sớm chính là rất sớm.”

Tô Vi Sơ hơi ngẩng đầu, đôi mắt đặc biệt đen láy.

 

Bốn mắt nhìn nhau, cô thấy được sự chiếm hữu trong đó.

 

Cô thật sự rất thích anh, cô hy vọng anh có thể vĩnh viễn thuộc về cô.

 

 

Sáng hôm sau, lúc ăn sáng, Nhu Nhu vẫn còn nắm chặt mô hình xe ô tô nhỏ mà Đô Đô tặng.

 

Tô Vi Sơ cười trêu cậu bé: “Thích đến thế à?”

 

Nhu Nhu gật đầu thật mạnh: “Đô Đô tặng, thích ạ.” “Thích hơn cả Lego sao?”

“Vâng, thích hơn cả Lego ạ.”

 

Tô Vi Sơ xoa đầu cậu bé: “Đồ quỷ nhỏ này.”

 

Chuyến bay về Thượng Hải cất cánh lúc 11 giờ trưa, 10 giờ Tô Vi Sơ đã lái xe đưa họ từ nhà ra sân bay. Nhu Nhu biết lát nữa chỉ có mình và chị gái về Thượng Hải, còn anh rể không đi, nên dọc đường đi cậu bé chẳng có hứng thú gì. Lúc đến sân bay, cậu nhóc bắt đầu dỗi: “Anh rể, Nhu Nhu muốn anh cùng về Thượng Hải cơ, tại sao anh không cùng về Thượng Hải với bọn em ạ?”

 

Ứng Yên La lên tiếng dỗ dành: “Nhu Nhu ngoan, anh rể còn phải làm việc mà.”

 

Nhu Nhu bĩu môi, không vui, hai cánh tay ôm chặt lấy cổ Tô Vi Sơ: “Nhưng em muốn anh rể về cùng chúng ta.”

 

Tô Vi Sơ nhấc bổng cậu bé lên: “Nhu Nhu không nỡ xa anh rể phải không?”

 

Cậu bé liền nức nở: “Vâng ạ!”

 

Trái tim Tô Vi Sơ như muốn tan chảy vì cậu. Cậu em vợ này của anh thật đáng yêu, vừa ngoan ngoãn lại quấn quýt anh. Anh không nhịn được mà nghiêng đầu hôn lên má cậu bé một cái: “Nhu Nhu ngoan.”

 

Cậu nhóc bị anh rể hôn cho ngẩn người, đây là lần đầu tiên anh rể hôn cậu, nước mắt lập tức ngừng rơi, có chút thẹn thùng mà úp gương mặt bầu bĩnh vào vai anh rể. Tô Vi Sơ cười một tiếng, một tay ôm lấy cậu, tay còn lại mở ra về phía Ứng Yên La: “Lại đây ôm một cái nào.”

 

Sân bay người đến người đi, Ứng Yên La có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn gương mặt dịu dàng của anh, cuối cùng cô vẫn nghe theo trái tim mình, sà vào vòng tay anh. Tô Vi Sơ dùng bàn tay bao lấy gáy cô, giọng nói trầm thấp: “Nhớ anh nhé.”

 

Ứng Yên La vùi trong lồng n.gực anh, gật gật đầu: “Vâng.” Tô Vi Sơ nhìn họ qua cửa an ninh rồi mới rời đi.

Lúc Ứng Yên La đưa Nhu Nhu đến sân bay Hồng Kiều thì đã hơn một giờ, Tống Thư lái xe đến đón. Cậu nhóc ở Bắc Kinh chơi rất vui, nhưng dù sao cũng đã một thời gian dài không gặp mẹ, thế nên ngay khoảnh

 

khắc nhìn thấy Tống Thư, cậu bé lập tức buông tay chị gái ra, đôi chân ngắn cũn chạy về phía Tống Thư.

 

“Mẹ, mẹ ơi!”

 

Tống Thư một tay bế con trai lên, hôn lên mặt cậu bé mấy cái: “Bảo bối ở Bắc Kinh có nghe lời chị và anh rể không?”

 

Nhu Nhu gật đầu thật mạnh: “Có ạ, có ạ, con ngoan lắm!” Ứng Yên La kéo vali hành lý đến gần, gọi một tiếng “dì cả”.

Tống Thư nhìn cô với ánh mắt hiền từ: “Thằng nhóc này không gây thêm phiền phức gì cho các con chứ?”

 

“Dạ không, em ấy ngoan lắm ạ.”

 

Tống Thư chú ý đến mô hình ô tô trên tay cậu bé, bà vừa nhìn là có thể nhận ra món đồ chơi nhỏ này có giá không hề rẻ, bà nói: “Sao lại còn

mua đồ chơi cho nó làm gì? Ở nhà nó có nhiều đồ chơi lắm rồi, mua cho nó cũng chỉ lãng phí.”

 

Ứng Yên La cười nói: “Cái này không phải tụi con mua đâu ạ, đây là Đô Đô tặng cho em ấy.” Đồ họ mua vẫn còn trong vali hành lý kia.

 

Tống Thư có ấn tượng: “Là con trai của em gái con rể đúng không?”

 

“Vâng ạ, chúng con dẫn em ấy qua đó chơi hai ngày, hai đứa trẻ chơi với nhau cũng khá hợp ạ.”

 

Tống Thư nhìn ra được, quan hệ giữa cô và bên nhà họ Thẩm hẳn là không tệ, nếu không vẻ mặt cô sẽ không nhẹ nhõm như vậy, giữa đôi

 

mày lại mang theo sự thỏa mãn nhàn nhạt. Tống Thư nhìn thấy thế, trong lòng vô cùng yên tâm. Tốt quá rồi, chỉ cần con bé sống tốt, bà còn vui hơn bất cứ ai.

 

Sau khi về nhà, Ứng Yên La gọi điện thoại cho Tô Vi Sơ, điện thoại đổ chuông nhưng không có ai nghe, hẳn là anh đang bận. Buổi sáng anh có một cuộc họp, nhưng vì muốn đưa họ ra sân bay nên đã dời đến buổi chiều.

 

Cô nhìn đồng hồ, đã hai giờ, bèn thay một bộ quần áo, chuẩn bị ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa đã gặp Tống Thư. “Nhu Nhu đâu rồi con?”

 

Cô nói. “Em ấy ngủ rồi ạ.” Xem ra cậu nhóc ở trên máy bay vẫn chưa ngủ đủ.

 

“Định đi gặp Thư Đồng à?” “Vâng ạ, con có hẹn trước rồi.”

“Vậy con đi đi, hỏi Thư Đồng xem hôm nay khi nào tan làm, tối đến đây ăn cơm.”

 

“Dạ được ạ, vậy con đi trước nhé dì cả, bai bai.” “Bai bai, đi đường cẩn thận nhé.”

“Vâng ạ.”

 

Ứng Yên La đến phim trường, là trợ lý của Diệp Sơ Đồng, Triệu Phỉ, ra đón. Triệu Phỉ đã theo Diệp Sơ Đồng bảy tám năm, còn lớn hơn Diệp Sơ Đồng hai tuổi. Cô ấy liếc mắt một cái đã thấy Ứng Yên La trắng đến phát sáng, vẫy vẫy tay về phía cô: “Yên La, bên này.”

 

Ứng Yên La bước nhanh qua, gọi một tiếng “chị Phỉ Phỉ”.

 

Triệu Phỉ nhìn thấy túi đồ cô xách theo, lại nói: “Lại mang đồ ăn cho Thư Đồng à?”

 

Ứng Yên La cười cười với cô ấy.

 

Triệu Phỉ bất đắc dĩ lắc đầu: “Em cứ chiều nó đi, nhưng mà dạo này nó quay phim vất vả, ăn uống không ngon miệng, ăn một chút cũng không sao.”

 

Lúc họ đi vào, Diệp Sơ Đồng vẫn còn đang quay phim, Ứng Yên La yên tĩnh ngồi ở lều nghỉ ngơi của cô ấy chờ. Không bao lâu sau, điện thoại

của Tô Vi Sơ gọi lại.

 

“Alô, Yên Yên? Đến Thượng Hải rồi à? Anh vừa mới họp, không mang điện thoại bên người.”

 

Ứng Yên La nghe anh nói, khóe miệng bất giác cong lên: “Không sao đâu, em đoán được mà. Em bây giờ đã đến phim trường của Diệp Sơ Đồng rồi.”

 

Tô Vi Sơ ngả lưng vào ghế làm việc, gương mặt ôn hòa vô cùng: “Vậy thì tốt, hai hôm nay Thượng Hải nhiệt độ thấp, em mặc nhiều một chút.”

 

“Em biết rồi, Thượng Hải lạnh thật, em đến phim trường còn cố ý thay một chiếc áo lông vũ đây này.”

 

“Cho anh xem.”

 

“Hả? Cho anh xem thế nào?”

 

“Chuyển sang video WeChat đi.”

 

Ứng Yên La không nhịn được cười: “Anh muốn xem áo lông vũ hay là muốn xem em?”

 

Tô Vi Sơ cũng vô cùng thành thật: “Muốn xem em.” “Vậy được thôi.”

Sau khi cúp điện thoại, Ứng Yên La chuyển sang gọi video WeChat với anh.

 

Người đàn ông ở đầu bên kia video đang ngồi trong văn phòng của mình, sau lưng là cửa sổ sát đất trong vắt. Thời tiết ở Bắc Kinh hôm nay cũng không tệ, ánh mặt trời dịu dàng chiếu xuống sau lưng anh trông vô cùng ấm áp.

 

Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, rõ ràng là một doanh nhân, lại mang theo khí chất sạch sẽ, nho nhã.

 

Tô Vi Sơ cũng nhìn cô qua màn hình, rõ ràng mấy tiếng trước khoảng cách giữa hai người chưa đến hai ba mét, bây giờ một người ở Thượng Hải, một người ở Bắc Kinh, sự chênh lệch to lớn này khiến người ta cảm thấy có chút mất mát.

 

Ứng Yên La đã nhận ra: “Anh sao vậy?”

 

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp đầy từ tính, mang theo ý vị lưu luyến: “Anh nhớ em.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.