🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Hảo hảo hảo.” Quảng Đức Đế nghẹn ngào, nước mắt rưng rưng.

 

Cũng vì điểm này, trên mặt Mạnh Tắc Tri hiện lên một tia cảm động, sự căng thẳng vì bị Quảng Đức Đế nắm lấy tay cũng dần thả lỏng.

 

Cảm nhận được sự thay đổi trên người Mạnh Tắc Tri, trong lòng Quảng Đức Đế không hiểu sao lại dâng lên một chút vui mừng khác thường.

 

Cảm giác này là điều hắn chưa từng cảm nhận được từ Hình Tiểu Nhã ——

 

Rốt cuộc Hình Tiểu Nhã thể hiện quá mức vui sướng, giống như từ trên trời rơi xuống một cái bánh bao có nhân, mười phần thực dụng, cho dù có che cũng không che được. Lúc đầu Quảng Đức Đế còn không thấy gì, nhưng giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy phản cảm.

 

Còn Mạnh Tắc Tri thì lại thực sự đang nhập vai một người bỗng nhiên được nhận tổ quy tông, lo lắng, vui mừng, không thể tin nổi… Cảm xúc càng phức tạp thì càng dễ khiến người khác đồng cảm.

 

Quả nhiên ——

 

Quảng Đức Đế nghĩ thầm, đây chắc là thiên tính phụ tử đi!

 

Đúng lúc này, trong đám người bỗng truyền đến tiếng náo động.

 

“Quốc công gia, quốc công gia, ngài làm sao vậy?!”

 

Quảng Đức Đế ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua Mạnh Tắc Tri rồi dừng lại trên người Triệu Lệnh Võ.

 

Ông ta đang nằm trong lòng Đào An, sắc mặt trắng bệch, mắt nhắm nghiền, trên đất và khóe miệng đều có vết máu, nghĩ đến là vì quá tức giận nên thổ huyết mà ngất đi.

 

“Quốc công gia, ngài ngàn vạn lần đừng dọa ta mà…” Một bên, Tiêu thị quỳ bên người Triệu Lệnh Võ, dùng sức đẩy tay ông ta, khóc lóc thảm thiết.

 

Triệu Dĩ Kính thì ngồi bệt dưới đất, ánh mắt đờ đẫn, mất hồn.

 

Nhìn thấy cảnh này, đám quan viên trong lòng đều không khỏi thở dài. Chỉ trong một ngày mà hai đứa con chính thất đã sụp đổ, tiền đồ đứa con thứ lại như con nhà người ta, trưởng tử thì bị tuôn ra chuyện loạn luân với thứ muội, tuy không phải cố ý, nhưng sự việc đã thành, con đường làm quan của Triệu Dĩ Kính đã đi đến hồi kết, thanh danh phủ Quốc công cũng hoàn toàn bị hủy hoại, sau này còn ai dám gả con gái vào nhà này, hoặc cưới con gái nhà họ?

 

Mạnh Tắc Tri vẻ mặt lo lắng, theo bản năng nắm chặt tay Quảng Đức Đế.

 

Trong lòng Quảng Đức Đế đã có tính toán, dù sao thì xét đến việc phủ Quốc công đã nuôi dưỡng đứa con này nhiều năm như vậy, còn dạy dỗ thành người xuất sắc như thế, hay xét đến công lao chinh chiến bao năm qua của phủ Quốc công, ông cũng không định truy cứu chuyện này.

 

“Đào An.” Quảng Đức Đế gọi: “Đỡ Tống quốc công đi thiên điện, truyền thái y đến khám.”

 

“Dạ.” Đại thái giám Đào An lập tức khom người nhận lệnh.

 

Sau đó ông ta gọi một nhóm tiểu thái giám đến, bảo người thu dọn mâm và bát nước trên đất, rồi đích thân cùng người nâng Triệu Lệnh Võ vào thiên điện.

 

“Tạ ơn vạn tuế.” Tiêu thị vội vàng dập đầu tạ ơn, sau đó lật đật đuổi theo.

 

Ánh mắt Quảng Đức Đế dừng lại trên người cha mẹ Hình thị, có lẽ cảm nhận được ánh nhìn của ông, hai vợ chồng Hình thị run rẩy càng dữ dội hơn.

 

Quảng Đức Đế hít một hơi sâu, rồi mở miệng nói: “Trong Mạnh Tử có nói: ‘Lão ngô lão cập nhân chi lão, ấu ngô ấu cập nhân chi ấu’ (Yêu thương người già và trẻ nhỏ như chính người thân của mình). Vợ chồng Hình thị tuy là nông dân không biết chữ, nhưng lúc trong nhà chỉ có bốn bức tường vẫn chủ động cưu mang cô bé mồ côi, tấm lòng đó đáng khen. Ban cho bảng hiệu ‘Gia đình nhân thiện’, thưởng thêm mười lạng vàng, một trăm lạng bạc.”

 

Ý ngoài lời, chính là phần thưởng trước kia ban cho Hình Tiểu Nhã coi như hủy bỏ.

 

Không đợi vợ chồng Hình thị kịp phản ứng, đám quan viên đã đồng loạt khom người hô to: “Hoàng thượng nhân từ!”

 

Vợ chồng Hình thị gần như quỳ sụp xuống đất, vội vàng hô: “Tạ ơn vạn tuế, tạ ơn vạn tuế!”

 

Quảng Đức Đế lại nhìn sang Triệu Dĩ Kính và Hình Tiểu Nhã, sắc mặt trầm xuống, chỉ nói: “Kéo đi, giao cho Tống quốc công xử lý.”

 

Nghe vậy, sắc mặt Hình Tiểu Nhã xám xịt như tro tàn, nàng loạng choạng bò đến bên chân Quảng Đức Đế, túm lấy áo choàng ông, nước mắt nước mũi đầy mặt, đau khổ gào: “Không! Phụ hoàng! Vạn tuế! Đừng mà…”

 

Quảng Đức Đế nhíu mày.

 

Hai nội thị lập tức bịt miệng Hình Tiểu Nhã, kéo nàng đi.

 

Chỉ còn lại Tiêu Đức Nhân trong sân.

 

Quảng Đức Đế kéo Mạnh Tắc Tri đến vị trí vốn thuộc về Hình Tiểu Nhã, sau đó ôn hòa đỡ Tiêu Đức Nhân dậy, nói: “Ái khanh chuẩn bị lễ thọ này, trẫm rất hài lòng. Lần này tìm lại được hoàng nhi, ái khanh có công đầu, trẫm không thể không trọng thưởng. Ái khanh có điều gì muốn không?”

 

Nghe vậy, Tiêu Đức Nhân lập tức quỳ xuống, vẻ mặt kích động: “Hồi vạn tuế, thần cả gan xin một ân điển cho tiểu nữ nhi của thần, năm nay nàng đã 22 tuổi.”

 

Nữ nhi này chính là người bị Triệu Dĩ Kính từ hôn hai năm trước. Khi Tiêu phu nhân còn chưa tìm được mối tốt thì thiếp quý trong phủ Triệu Dĩ Kính đã mất, theo luật, nàng phải để tang một năm. Vì thường xuyên qua lại nên chuyện cưới hỏi kéo dài đến giờ.

 

Các gia đình môn đăng hộ đối thì chê nàng lớn tuổi, còn những người ưng ý thì lại là con thứ hoặc góa vợ. Dù gả cho ai cũng như đẩy nàng vào hố lửa.

 

Tiêu Đức Nhân sao có thể nhẫn tâm?

 

Nhân cơ hội này, cầu ân điển từ hoàng thượng, không vi phạm luật lệ, hợp tình hợp lý, lại còn có thể tạo dựng hình ảnh người cha tốt trước mặt vua — cớ sao lại không làm?

 

Tiêu Đức Nhân dù sao cũng là quan lâu năm, chút toan tính này đương nhiên có.

 

Quả nhiên, nghe xong, thần sắc Quảng Đức Đế dịu lại. Chuyện nhà Tiêu Đức Nhân ông cũng từng nghe.

 

Ông vui vẻ nói: “Tốt, vậy trẫm phong tiểu nữ nhi của ngươi làm Đan Dương quận quân.”

 

Theo Đại Dương luật, cháu gái của quận vương được phong làm quận quân, được cấp ấp 300 hộ, chính thức hưởng bổng lộc tứ phẩm.

 

“Tạ ơn vạn tuế long ân.” Tiêu Đức Nhân mừng rỡ không thôi. Có danh hiệu này, sau này con gái ông dù gả hay lập hộ riêng cũng chẳng ai dám khinh thường.

 

“Đây đều là điều ái khanh nên được.”

 

Bên kia, trong thiên điện.

 

“Lão thái y, Quốc công gia rốt cuộc thế nào rồi?” Tiêu thị sốt ruột hỏi.

 

Thái y thu tay sau khi bắt mạch cho Triệu Lệnh Võ, chậm rãi nói: “Nói lớn thì không lớn, nói nhỏ thì không nhỏ, là vì tức giận dẫn đến tổn thương tỳ phổi. Nhưng Quốc công gia đã lớn tuổi, khó chịu đựng những cơn tức giận như thế này. Ta kê vài thang thuốc, cứ cho ông ấy uống thử xem sao.”

 

“Được.” Tiêu thị liên tục gật đầu.

 

Sau khi xác nhận không sai sót, thái y đưa phương thuốc cho Tiêu thị, dặn thêm: “Nhớ không được để Quốc công gia tức giận thêm lần nào nữa, nếu không thương càng thêm thương, e là nguy đến tính mạng.”

 

“Được.” Tiêu thị suýt rơi nước mắt.

 

Tiễn thái y, hầu hạ Triệu Lệnh Võ uống thuốc, rồi xin cáo từ với Quảng Đức Đế, Tiêu thị dẫn người trở về phủ Quốc công.

 

Vừa ra khỏi cung, vẻ mặt đau thương trên mặt Tiêu thị lập tức tan biến, nàng vén rèm, quay đầu nhìn Tử Cấm Thành dưới ánh mặt trời rực rỡ, cười.

 

Vì ngày này, nàng đã chờ suốt tám năm ——

 

Hình Tiểu Nhã thật ra là nữ nhi của Tiền Hoàng hậu Hiếu Cung.

 

Nàng hận Triệu Lệnh Võ, hận Triệu Dĩ Kính, hận Hình Tiểu Nhã, cũng hận cả Quảng Đức Đế.

 

Trong cốt truyện nguyên bản, năm Quảng Đức thứ 21, vì Hình Tiểu Nhã sinh non, nàng bị Triệu Lệnh Võ giam vào Phật đường. Phủ Quốc công thế lực lớn mạnh, sau khi Tiêu Đức Nhân biết tin, chỉ dám sai người đến tiệm của Hình Tiểu Nhã gây chuyện hai lần.

 

Chính vì vậy mà bị Triệu Dĩ Kính ghi hận. Dưới sự thao túng của hắn, năm Quảng Đức thứ 22, Tiêu Đức Nhân bị điều ra ngoài làm quan tại Thanh Châu, đúng lúc nơi này gặp hạn hán trăm năm mới có một lần. Cộng thêm đấu đá giữa đảng Nhị hoàng tử và đảng Thất hoàng tử trong triều, tiền cứu tế bị cắt xén, dẫn đến dân nổi loạn, gia đình tám người của Tiêu Đức Nhân bị giết.

 

Cuối cùng, kẻ đứng sau – Thất hoàng tử – chỉ bị phạt hai năm bổng lộc.

 

Nếu không vì sợ Quảng Đức Đế phát hiện bộ mặt thật của Hình Tiểu Nhã, sao Triệu Dĩ Kính lại ra tay nặng như vậy với nàng?

 

Nàng đã từng ‘chết’ một lần, nếu muốn báo thù, vậy thì phải chơi cho lớn.

 

Năm Quảng Đức thứ 15, nàng sai người trộm khối ngọc bội dương chi có thể chứng minh thân thế Hình Tiểu Nhã từ phòng nhị của Hình gia, nhớ kỹ hoa văn rồi lại lặng lẽ trả lại. Sau đó, cố tình dùng một khối ngọc chất lượng kém mô phỏng — dù sao Tống di nương chỉ là một thiếp nhỏ, không dư giả, lại mời cao thủ làm giả và tạo vết cũ.

 

Năm Quảng Đức thứ 16, nàng lấy danh nghĩa xưởng chế tạo thành công xà phòng thơm và que diêm.

 

Ba năm sau, người của Quý Cố Dương cuối cùng tìm được nha hoàn Thanh Thu (tên thật Trần thị) từng đi theo Tống di nương sau khi nàng chuộc thân rời phủ.

 

Trần thị cũng là người đáng thương, bị anh trai lừa gả cho lưu manh, sống mười mấy năm chịu đánh đập, sẩy thai ba lần, sống trong tuyệt vọng.

 

Người của Quý Cố Dương gi ết chết lưu manh kia, hứa giúp Trần thị báo thù, nàng đồng ý theo lời Tiêu thị sắp xếp, bao gồm việc dựng chuyện Tống di nương tráo con, vu khống Hình Tiểu Nhã có diện mạo giống Tống di nương.

 

Cùng năm đó, theo dấu Tống di nương, họ tra ra được đại thái giám Đào An bên người Quảng Đức Đế.

 

Ai ngờ được rằng Tống di nương xuất thân kỹ viện lại có người anh trai cùng mẹ khác cha làm tổng quản thái giám trong cung?

 

Trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp đến thế?

 

Nhưng lại đúng là có.

 

Điều này chứng minh điều gì? Khi trời muốn diệt Cố gia hoàng triều, tất sẽ để lộ sơ hở.

 

Năm Quảng Đức thứ 21, sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa, nàng tìm Tiêu Đức Nhân, ép ông ta mang Mạnh Tắc Tri đến trước mặt Quảng Đức Đế.

 

Tám năm âm mưu, cuối cùng đã bước được bước đầu tiên.

 

Tiêu thị cười đắc ý, cười lớn không kiêng dè, nàng đưa tay lau nước mắt khóe mắt, buông rèm xuống.

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Về việc lấy máu nghiệm thân, từ khi Tam quốc lập quốc đến nay, vẫn luôn được coi là tiêu chuẩn. Mãi đến thời Khang Hy nhà Thanh mới có người phản đối.

 

Bối cảnh truyện là Dương triều, tương đương với thời Minh triều trong hiện thực.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.