Sáng thứ Hai, một người đàn ông trung niên dẫn theo một cô gái trẻ tìm đến Mạnh Tắc Tri.
"Đây là Giang Khinh Vãn, bạn đại học của con trai tôi. Theo vai vế thì cô ấy cũng là người trong họ nhà chúng ta đấy."
"Người gặp chuyện không may chính là ân nhân của tôi." Giang Khinh Vãn nói: "Nhà tôi không khá giả, mấy năm qua đều nhờ ân nhân giúp đỡ nên tôi mới có thể thi đậu đại học. Gần đây, ân nhân tôi lâm bệnh, bác sĩ chẩn đoán là suy thận cấp tính. Lúc tôi đến thăm, trong lúc đẩy bà ấy ra vườn hoa hóng mát, tôi nhìn thấy qua mắt của một con mèo đen, phía sau bà ấy có một người đàn ông cao lớn, toàn thân đẫm máu, nhưng mặt lại không rõ."
Cô vẫn còn sợ hãi: "Nhưng khi tôi quay đầu lại nhìn thì chẳng còn ai nữa. Tôi rất sợ, nhưng dám chắc mình không nhìn lầm. Chỉ là tôi không dám hé miệng, bởi vì người đàn ông kia vẫn luôn đi theo bên cạnh ân nhân tôi."
"Trước đó, sức khỏe của ân nhân tôi vẫn luôn rất tốt, căn bệnh này đến quá đột ngột. Nên tôi nghi ngờ liệu có phải bà ấy vướng phải thứ gì không sạch sẽ... Sau đó, từ miệng Duệ Văn tôi mới nghe về những chuyện của ngài, nên mới đặc biệt tìm đến đây."
Duệ Văn mà cô nhắc tới chính là con trai của người đàn ông trung niên đi cùng.
"Cho nên tôi muốn nhờ ngài có thể đến xem thử hay không."
Mạnh Tắc Tri bấm ngón tay tính toán.
Ồ hơ, lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoi-lam-vuong-giap-tu-hoi/2770830/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.