🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lâm Huyên thật sự rất nghiêm túc cải tiến, anh chú trọng cảm nhận của Giang Lộc. Giang Lộc khẽ nhếch môi, một nụ cười mờ nhạt hiện lên, cảm nhận trái tim nhỏ bé của mình đang rung động, cúi đầu nhìn mắt cá chân.

 

“Thích không?” Lâm Huyên ngẩng đầu, đôi mắt đen trầm tĩnh từ dưới nhìn lên, chăm chú quan sát.

 

“Thích.” Giang Lộc mỉm cười rạng rỡ nhìn anh, nhẹ nhàng vẫy chân, biểu thị sự thích thú, nói nhỏ,

 

“Vừa rồi em còn tưởng rằng tối qua chỉ là mơ thôi.”

 

Cậu cố ý làm động tác chạm vào cổ chân bóng loáng trước mặt Lâm Huyên, nhưng Lâm Huyên không phản ứng nhiều lắm, lúc ấy Giang Lộc còn hơi thất vọng, nghĩ rằng tối qua chỉ là do cậu tự tưởng tượng.

 

May mà không phải như vậy.

 

Lâm Huyên nắm lấy chân cậu lúc ẩn lúc hiện, ánh mắt trở nên dịu lại, một lúc lâu sau mới lên tiếng, giọng nói nhẹ đến mức Giang Lộc không nghe rõ.

 

“Anh cũng vậy.”

 

Giang Lộc không nghe rõ lắm vì thanh âm quá thấp, nhưng nhìn Lâm Huyên đứng đó, bước vài bước chân trần trên mặt đất, quay lưng lại với cậu, dáng vẻ của anh giống như một người đang thử đôi giày mới mà rất yêu thích.

 

Đôi mắt của Lâm Huyên không còn như trước, ôn nhu nhẹ nhàng, mà giờ đây đen nhánh, như chứa đầy sương mù, khiến người ta có cảm giác hơi sợ hãi, d*c vọng chiếm hữu trong ánh mắt ấy rõ ràng không thể che giấu.

 

“Em cũng có món quà cho ạn.” Sau một lúc im lặng vui vẻ, Giang Lộc quay người nhìn Lâm Huyên, cười cong mắt.

 

Ban đầu cậu định đợi món quà đến rồi mới cho Lâm Huyên một bất ngờ, nhưng giờ đây cậu lại không thể nhịn được, muốn thông báo trước về món quà này.

 

Bất quá cậu còn có lý trí, không tính toán đem kinh hỉ đều thấu tới đáy cũng không còn.

 

“Là cái gì?”

 

Cho nên, khi Lâm Huyên hỏi cậu, cậu liền lắc đầu,  cười hơi giảo hoạt: “Không nói cho anh. Đến lúc đó anh sẽ biết.”

 

“ Được.” Lâm Huyên đứng ở trước mặt cậu, ánh nắng sáng sớm miễn cưỡng xua tan đi sự âm u trong mắt anh, mí mắt hơi rũ, anh giơ tay vén vài sợi tóc trên trán cậu , nhẹ giọng nói ,

 

“ Anh rất chờ mong.”

 

Giang Lộc đem anh tay kéo xuống dưới, gương mặt đưa lên, ở trong lòng bàn tay anh cọ cọ, ngước mắt nhìn anh, đôi mắt giống như có hàng vạn ngôi sao,cậu nghiêng đầu ,môi khẽ chạm vào lòng bàn tay anh hôn nhẹ, “Thích anh.”

 

Lâm Huyên tay dường như che đi nửa khuôn mặt thanh tựa xinh đẹp của cậu.

 

Tuy rằng ở bên nhau hai người cũng thường xuyên thân thân dán dán, trái tim thường xuyên rung động, nhưng cậu trước nay cũng chưa có nói qua thích với Lâm Huyên , đây là lần đầu tiên nói, nhìn đôi mắt Lâm Huyên hiện lên một chút thẹn thùng .

 

Thanh âm rất thấp, lại rất chính xác rơi vào trong tai Lâm Huyên trong .

 

Mặt trời không hề keo kiệt khi chiếu ánh sáng lên góc tối ẩm ướt, khiến mọi thứ dường như chẳng thể che giấu. 

 

Lâm Huyên nhìn cậu, ánh mắt thoáng dao động, yết hầu khẽ chuyển động vài lần, giọng nói khàn khàn khi cất lời: "…Tiểu Lộc."

 

" ừm."

 

Ngón tay Lâm Huyên nhẹ nhàng lướt qua gương mặt mịn màng của cậu, đôi mắt tràn đầy tình ý, dịu dàng hơn lúc trước:
" Anh yêu em."

 

Như đang thì thầm, " Anh thật sự, rất yêu Tiểu Lộc ." 

 

Giang Lộc khẽ dụi vào lòng bàn tay anh như một chú cún con, bước lên một bước, vòng tay ôm lấy eo anh, rúc vào trong lồ ng ngực. Cậu chủ động nhón chân, đặt một nụ hôn lên môi Lâm Huyên, cảm nhận được hương vị kem đánh răng thanh mát trong khoang miệng anh.

 

Gót chân khẽ nhấc, mu bàn chân cong lên càng thêm duyên dáng, sợi xích lướt nhẹ trên sàn, ánh lên dưới nắng rực rỡ. 

 

Nụ hôn từ dịu dàng dần trở nên mãnh liệt, như thể chỉ cần môi lưỡi quấn lấy nhau là đủ để khuấy động tất cả. 

 

Lâm Huyên ôm cậu rất chặt, đến mức Giang Lộc cảm thấy eo mình như sắp bị siết gãy, nhưng cậu chẳng hề muốn lùi lại, bởi vì ngay lúc này, cậu gần như không thể chống đỡ được sự chiếm đoạt từ môi lưỡi của Lâm Huyên.

 

Không chỉ là bị chiếm đoạt từng chút một, mà ngay cả lưỡi cũng như thể bị nhấm nuốt, bị cắn nhẹ đầy khiêu khích. Cậu thậm chí có thể cảm nhận được tiếng nuốt khan đầy khó dằn nén của Lâm Huyên, như thể hận không thể nuốt chửng cậu vào trong bụng. 

 

“……” 

 

Không khí trong phòng như bị rút cạn, chỉ còn lại chút hơi thở giao hòa giữa hai người, quấn quýt, nóng bỏng đến mức như sắp bùng cháy. 

 

Giang Lộc hơi thở hỗn loạn, trên mặt lấm tấm mồ hôi và nước mắt. Khoang miệng tê dại, bị chiếm đoạt đến mức không còn chút sức lực phản kháng. 

 

Hai má cậu bị ép đến một góc độ kỳ lạ, nơi đầu lưỡi của Lâm Huyên không chút nương tay mà cọ xát vào vách th1t mềm mại bên trong. Đôi mắt cậu mơ màng, đuôi mắt ươn ướt, điểm lên những giọt nước mắt trong suốt. Gương mặt xinh đẹp ửng hồng, khóe môi ánh lên chút ẩm ướt, khiến người ta không khỏi muốn tiếp tục đắm chìm.

 

Dù môi có di chuyển thế nào, đầu lưỡi của Lâm Huyên vẫn quấn chặt lấy cậu, không để cậu trốn thoát. 

 

"Anh yêu em." 

 

Khoảng cách gần đến mức Lâm Huyên như muốn nói điều gì đó. 

 

Nhưng tiếng nước dính nhớp từ lưỡi giao triền truyền qua xương cốt, lọt vào tai Giang Lộc trước cả những lời thì thầm kia, che lấp câu tỏ tình khẽ khàng. 

 

Giang Lộc khó nhọc nghiêng đầu, rốt cuộc cũng khiến Lâm Huyên buông tha khoang miệng cậu. Cậu thở d ốc như cá mắc cạn, lồ ng ngực phập phồng kịch liệt, miệng mở lớn để hấp thu từng ngụm không khí. 

 

Dù vậy, trong khoang miệng vẫn còn vương lại dấu vết tồn tại của Lâm Huyên, dai dẳng không tiêu tan.

 

Lúc này, cậu mới nhận ra, không biết từ khi nào, cậu đã bị bế lên đặt ở trên bàn cơm, hai chân kẹp ở eo Lâm Huyên .

 

"Từ bỏ." 

 

Khi Lâm Huyên lại cúi xuống muốn cắn môi cậu, Giang Lộc khẽ nghiêng đầu tránh đi. Hơi thở vẫn chưa ổn định, tuy rất thích hôn môi với Lâm Huyên, nhưng cậu thật sự có chút chịu không nổi. Nhỏ giọng than thở: 

 

"Đợi lát nữa còn phải đi học đấy. Miệng đều sưng lên rồi, người ta sẽ cười mất." 

 

Cậu khẽ đung đưa cẳng chân, tạo ra một loạt âm thanh rối loạn nhưng giòn vang. 

 

"…Được rồi." 

 

Lâm Huyên bị động tác đó kéo về một chút lý trí, miễn cưỡng buông cậu ra. Nhưng đáy mắt vẫn còn thăm thẳm, đen nhánh, rất lâu cũng không phai nhạt.

 

Không giống ngày thường nhìn thấy Lâm Huyên, nhưng Giang Lộc không thèm để ý, chống lên vai anh đứng dậy.

 

Cơm sáng đã sớm nguội đi, miễn cưỡng coi như ấm áp.

 

Chờ thu thập xong ra cửa, đã là 40 phút sau .

 

Lâm Huyên không lái được xe, trước tiên báo cho tài xế ở dưới lầu chờ, đến khu dạy học còn hơn mười phút mới vào học.

 

Lần này Giang Lộc lúc xuống xe mang theo di động, mỉm cười cùng Lâm Huyên tạm biệt, hướng khu dạy học đi được hai bước, đột nhiên bị người ta ôm cổ, bị ôm đến lảo đảo.

 

“?”Giang Lộc quay đầu, thì ra là Tạ Ngộ.

 

Đối phương một tay ôm cổ cậu, một cái tay khác c ắm vào túi quần, sách vở kẹp ở dưới nách, thấy cậu nhìn qua, liền nhe ra một hàm răng trắng: “Hello nai con bảo bối.”

 

Giang Lộc không phản ứng hắn, quay đầu lại nhìn Lâm Huyên.

 

Cửa sổ xe từ từ đóng lại, che khuất biểu cảm của Lâm Huyên. Nhưng xe nhanh chóng lái vào đại lộ trong khuôn viên trường, dần ra khỏi tầm mắt Giang Lộc. 

 

Lúc này, cậu mới quay sang nhìn Tạ Ngộ: "Trần Phong và Sư Gia Ngọc đâu?" 

 

"Còn ở phía sau." 

 

Tạ Ngộ vừa đáp vừa bất ngờ ghé sát lại, cẩn thận quan sát đôi môi sưng đỏ bất thường của cậu, còn đưa tay sờ thử một chút. Biểu cảm không mấy vui vẻ: 

 

"Sáng sớm đã hôn môi với hoàng mao*?" 

 

*"Hoàng mao" ở đây có thể là cách gọi trêu chọc Lâm Huyên, ý chỉ mái tóc vàng hoặc tính cách nào đó của anh .* 

 

"?" Giang Lộc cũng chẳng vui vẻ gì, dù thời gian cậu ở thế giới này chưa lâu, nhưng vẫn hiểu rõ ý châm chọc kia. 

 

"Không được nói anh ấy như thế." 

 

"Xem cậu bảo vệ ghê chưa." Tạ Ngộ bĩu môi. 

 

"Ừ." Giang Lộc tránh khỏi tay hắn, "Còn có việc phải làm,Tôi đi trước." 

 

Tạ Ngộ: "?" 

 

Chưa kịp hỏi gì, Giang Lộc đã như một con thỏ nhỏ, thoắt cái chạy mất dạng. 

 

Tạ Ngộ: "……"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.