“Công tử nhà chúng tôi, ngày thường hay… Có thói quen leo cây rèn luyện sức khoẻ ấy mà.” Dư lão cười ha ha nói.
“Tôi hiểu, ngày thường tôi cũng vậy…” Vương thị gượng cười phụ hoạ.
“Cũng leo cây luôn sao?” Dư lão kinh ngạc hỏi.
“À…” Vương thị đổ đầy mồ hôi.
Còn sắc mặt của Lương Nguyên Kính thảm đến nỗi không nỡ nhìn.
A Bảo bụm mặt nói: “Đừng nói nữa mà, ta xấu hổ thay các ngươi.”
Dư lão nói: “Tôi đi nấu cơm.”
Nói xong liền gấp không chờ nổi chui vào trong phòng bếp, chỉ còn lại Lương Nguyên Kính và Vương thị đứng tại chỗ.
A Bảo nhìn Lương Nguyên Kính tai đỏ ửng, có lòng an ủi hắn: “Không sao đâu, ngươi chỉ bị bắt gặp một chút thôi, chuyện gì rồi cũng sẽ qua, đừng đứng như trời trồng nữa, mau mời khách vào uống trà đi.”
“Mời bà vào uống trà.” Lương Nguyên Kính đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng nói.
“Được… được.”
Vương thị tay chân luống cuống cùng đi vào thư phòng với hắn, nghĩ thầm chắc Lương công tử sẽ không giết người diệt khẩu đâu nhỉ.
Sau nửa canh giờ, Vương thị nói rõ ý tứ đến đây, bà ấy vậy mà tới làm mai cho Lương Nguyên Kính.
Rốt cuộc A Bảo mới sáng tỏ vì sao vừa rồi hắn giống như thấy quỷ tới đòi mạng, ha ha há há, thì ra là sợ bà mối.
A Bảo ôm bụng, lăn lộn cười bể bụng.
Lương Nguyên Kính bất đắc dĩ trừng mắt với nàng một cái, nàng không những không thu liễm, ngược lại còn cười quá đáng hơn.
“Đừng cười nữa.” Lương Nguyên Kính nói.
“Già đâu có cười.” Vượng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711819/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.