Hôm sau, Lương Nguyên Kính mang A Bảo theo đi lên chùa Tướng Quốc tìm gặp Giác Minh hoà thượng.
Trên đường đi, A Bảo cưỡi trên lưng lừa hỏi hắn: “Ngươi là hoạ sư, sao lại kết bạn với hoà thượng vậy?”
Lương Nguyên Kính giữ dây thừng, đáp: “Lúc ta còn nhỏ, vì muốn nâng cao kỹ năng hội hoạ, từng đi thăm quan những ngọn núi lớn nổi tiếng, ngày nọ trên đường đến Vĩnh Châu tìm núi Cửu Nghi, đêm mắc trận mưa to, buộc phải tìm chỗ trú ở miếu thờ đổ nát…”
“Để ta đoán xem” A Bảo đầy hứng thú đánh gãy hắn, “Có phải trùng hợp vị hoà thượng đó là trụ trì miếu, sau đó các ngươi làm quen nhau?”
Lương Nguyên Kính mỉm cười lắc đầu: “Không phải thế, miếu thờ cũ kỹ đó cỏ khô héo úa, tượng thần đổ nát, trên ngói đọng lại nhiều mạng nhện, đã lâu rồi không có người vào ở. Tiểu sư phụ Giác Minh giống ta, là tăng nhân vân du [1], lúc đó tình cờ gặp y trở về từ nơi xa, ta vô cùng tò mò về phong tục tập quán nơi khác nên đã hỏi thăm y, y cũng thấy hiếu kỳ về núi non sông nước ta từng ghé qua, thế là bọn ta thắp nến tâm sự suốt cả đêm, đến tận gần sáng ngày hôm sau mới xong. Y nghe ta nói muốn lên phía bắc tham dự học viện Đại Bỉ năm đó, cũng nói y muốn đến Đông Kinh ngắm nhìn chùa Đại Tướng Quốc xem sao, và rồi hai người bọn ta tá túc trên chiếc thuyền hàng, cùng nhau lên đến phía bắc.”
[1] Vân du thường chỉ hoà thượng, đạo sĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711821/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.