Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, lúc Lương Nguyên Kính đang ăn sáng, nghe thấy Dư lão hỏi: “Công tử, nương tử đâu rồi? Còn chưa dậy à?”
Lương Nguyên Kính suýt phun hết cháo trong miệng ra, ngẩng đầu kinh ngạc nói: “Nương tử gì cơ?”
“Thì là nương tử dưới quê Dương Châu của công tử đó.”
Dư lão trách móc liếc chàng.
“Công tử à, cậu cũng thật là, cưới vợ sao không nói, lại còn xinh đẹp như vậy, thoạt nhìn tưởng tiên nữ giáng trần không thôi. Cô ấy đi từ Dương Châu đến kinh thành tìm cậu, e là đã chịu không ít cực khổ.”
Lương Nguyên Kính: “……”
A Bảo tao nhã gật đầu: “Đa tạ đã khích lệ, Dư lão à, không ngờ ông đánh giá tôi cao tới vậy đó.”
Lương Nguyên Kính: “…………”
Dư lão lo lắng sốt ruột nhìn đồ ăn trên bàn: “Cũng không biết bàn này có đủ để nương tử ăn không nữa, đêm qua cô ấy đã ăn sạch cả nồi bánh súp, ui, chắc là đi đường đói dữ lắm.”
“……” A Bảo đen mặt, “Cảm ơn, cái này không cần nói ra đâu.”
Lương Nguyên Kính buông đũa xuống, thản nhiên nói: “Không có nương tử gì cả, tối qua do thúc nằm mơ thôi.”
Dư lão sửng sốt: “Sao thế được? Tôi thấy rất rõ…”
“Thúc nhìn lầm rồi.”
Lương Nguyên Kính thật thà đáng tin cắt lời ông ấy, lau miệng đứng dậy, hôm nay là ngày chàng đến bình phẩm ở hoạ viện.
Trước khi ra cửa, A Bảo thấy vẻ mặt của Dư lão còn hoài nghi ngồi ngơ cả người ra, nội tâm có hơi không đành lòng, quay đầu trách cứ Lương Nguyên Kính: “Anh nói mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711831/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.