“Không ngon sao?” Lương Nguyên Kính hỏi.
“Hả?”
A Bảo hoàn hồn, lúc này mới ý thức được mình đã ngẩn ngơ trừng mắt nhìn bát mì hồi lâu, cười nói: “Không có, tôi chỉ đang nhớ lại ít chuyện.”
Nàng lấy đũa trúc gắp một miếng bỏ vào miệng, nhất thời thích thú nheo mắt lại.
Lương Nguyên Kính gọi mì ruột dê cho nàng, quán mì này của ông lão chắc đã mở bán nhiều năm, tay nghề không tồi chút nào.
Ruột dê được sơ chế kỹ càng, vị tanh nồng không còn nữa, được cắt ra từng khúc, bơi lềnh phềnh trong nước lèo, sợi mì dai giòn, phía dưới còn có thêm ít dầu mỡ heo, hạt sen, ngó sen, củ ấu và củ năng, trên bề mặt rải chút hành lá, thơm phức nức mũi, nước miếng trực chào.
Chính là hương vị làm A Bảo nhung nhớ rất nhiều năm.
Năm xưa, lúc nàng còn ở bên Triệu Tòng, biết được nàng lại thích ăn loại đồ ăn này thì hết sức buồn cười.
Nội tạng hôi tanh, nhà nào nghèo khổ sau khi mổ heo xong đem treo thịt bán ngoài chợ, chỉ có nội tạng không nỡ bỏ mới giữ lại ăn ở nhà.
Nói cách khác, ruột phèo trong bụng súc vật chỉ có kẻ hèn mới thích ăn, nhà giàu họ chỉ lấy phần tinh hoa nhất trên thân, còn lại đến chó cũng không thèm.
Hắn dẫn dắt A Bảo dạo quanh khắp thành Đông Kinh, dẫn nàng thưởng thức rất nhiều sơn hào hải vị ở khắp nơi, dần dần A
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711832/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.