“Không ngon sao?” Lương Nguyên Kính hỏi.
“Hả?”
A Bảo hoàn hồn, lúc này mới ý thức được mình đã ngẩn ngơ trừng mắt nhìn bát mì hồi lâu, cười nói: “Không có, tôi chỉ đang nhớ lại ít chuyện.”
Nàng lấy đũa trúc gắp một miếng bỏ vào miệng, nhất thời thích thú nheo mắt lại.
Lương Nguyên Kính gọi mì ruột dê cho nàng, quán mì này của ông lão chắc đã mở bán nhiều năm, tay nghề không tồi chút nào.
Ruột dê được sơ chế kỹ càng, vị tanh nồng không còn nữa, được cắt ra từng khúc, bơi lềnh phềnh trong nước lèo, sợi mì dai giòn, phía dưới còn có thêm ít dầu mỡ heo, hạt sen, ngó sen, củ ấu và củ năng, trên bề mặt rải chút hành lá, thơm phức nức mũi, nước miếng trực chào.
Chính là hương vị làm A Bảo nhung nhớ rất nhiều năm.
Năm xưa, lúc nàng còn ở bên Triệu Tòng, biết được nàng lại thích ăn loại đồ ăn này thì hết sức buồn cười.
Nội tạng hôi tanh, nhà nào nghèo khổ sau khi mổ heo xong đem treo thịt bán ngoài chợ, chỉ có nội tạng không nỡ bỏ mới giữ lại ăn ở nhà.
Nói cách khác, ruột phèo trong bụng súc vật chỉ có kẻ hèn mới thích ăn, nhà giàu họ chỉ lấy phần tinh hoa nhất trên thân, còn lại đến chó cũng không thèm.
Hắn dẫn dắt A Bảo dạo quanh khắp thành Đông Kinh, dẫn nàng thưởng thức rất nhiều sơn hào hải vị ở khắp nơi, dần dần A Bảo mới không còn thèm đồ ‘xuống nước’ nữa.
Đến sau này làm Hoàng hậu, cơ hội ăn nó càng hiếm hơn, bởi vì người trong hậu cung biết Hoàng hậu nương nương lại đi thích món tanh tưởi như vậy, đều ở trong tối châm biếm nàng, xuất thân con nhà nghèo.
Nội tạng ăn trong miệng toàn mùi hôi, đúng là không phải đồ mà thục nữ danh môn có thể ăn, còn có Hầu ngự sử chuyên môn vì chuyện này mà dâng sớ buộc tội.
Tuy A Bảo thấy rằng, “Ta ăn gì cũng muốn quản, chức Ngự sử của mấy người có rảnh rỗi quá không vậy”, nhưng làm Hoàng hậu một nước, là như thế ấy.
Quốc sự không phải chuyện nhỏ, hết thảy đều là đại sự, có Ngự Sử Đài chuyên ti giám sát, bất kể việc lớn nhỏ đều có thể dâng sớ buộc tội.
Triệu Tòng là vua của một nước, trong việc lập ai làm hậu còn không thể hoàn toàn làm chủ, tất nhiên A Bảo không thể thích cái gì thì ăn cái đó.
Sau này, đến cả Triệu Tòng cũng không cho nàng ăn, có lẽ hắn cảm thấy món ngon khắp thiên hạ còn rất nhiều, không ăn đồ xuống nước cũng không chết đói được. Nhưng A Bảo lại thấy, mình đường đường là Hoàng hậu mà ăn cái gì cũng bị người ta khống chế, thật sự rất uất ức.
Quả thật rất uất ức, gần nửa đời người của nàng luôn thấy bất lực như vậy không thôi.
A Bảo càng nghĩ càng tức, ai oán nhét thêm đũa mì vào miệng.
“Ăn chậm lại chút.” Lương Nguyên Kính khẽ thở dài nói.
“Sao hả? Anh cũng thấy tướng ăn của tôi rất khó coi à?”
A Bảo nhướng mày, hơi nóng bốc lên đôi mắt đang trợn tròn, Lương Nguyên Kính nghĩ thầm nếu mình dám đáp lại nàng một câu “Đúng vậy”, chắc hôm nay nàng sẽ úp chén mì này vào mặt chàng.
Lương Nguyên Kính bất đắc dĩ đáp: “Không phải, sợi mì không nóng sao?”
Nói xong lại rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Không thấy khó coi, trước kia cũng không phải chưa từng thấy qua.”
“Trước kia?” A Bảo vừa ăn vừa hỏi, “Trước kia là bao lâu? Anh nói đến lần ở chùa Tướng Quốc á?”
Ngày hôm ấy nàng cũng chưa ăn được mà, chỉ đi mua đồ, chưa mua xong đã biến lại thành quỷ hồn.
Nàng năn nỉ Lương Nguyên Kính vẽ nàng thành người, vẽ thành tiểu nữ đồng cũng chả sao, vì còn mấy miếng bánh ngọt mua về chưa kịp nếm thử, nhưng thằng nhãi Lương Nguyên Kính này lại khăng khăng không đồng ý.
A Bảo nghi ngờ tên quỷ hẹp hòi này sợ nàng tiêu hết tiền trên người chàng nên cố ý trả thù chuyện tư.
Lương Nguyên Kính lắc đầu: “Không phải hôm ấy.”
“Vậy là ngày nào?” A Bảo hỏi.
Lương Nguyên Kính chưa trả lời, ánh mắt chàng tựa như lướt qua A Bảo, xuyên qua thời gian, thấy được hồi ‘trước kia’, vào ngày đầu đông rực rỡ trong hậu uyển cấm đình chi.
**
“Cua là đồ lạnh, có tác dụng hoạt huyết lưu thông, người mang thai không thể ăn nhiều.”
Chàng đứng trước án vừa tô màu xanh đá lên bức tranh cuộn tròn, vừa lên tiếng nhắc nhở người đang ngồi trên ghế bành.
“Không sao, Triệu Tòng nói, ăn một hai con không bị gì cả.”
A Bảo đang hăng hái chén con cua to Ngô Giang tiến cống, gạch cua siêu béo, thêm rượu vàng là rượu ngon hiếm có, người đương thời có tổng cộng hai cách ăn cua, một là mở cua sống ra thêm ít muối mơ gừng cam, tưới rượu lên, rồi rửa tay để ăn, gọi là ‘cua rửa tay’. [1]
[1] Hình ảnh minh hoạ (nguồn: Baidu)
Cách thứ hai là ‘cua nhồi cam’ [2], cắt phần đầu quả cảm chín vàng còn nguyên cành, bỏ ruột, giữ lại ít nước, xong bỏ gạch cua, thịt cua, và gan cua cho vào quả cam, hấp cách thuỷ rượu và giấm, nêm thêm tí muối nữa là ăn.
[2] Hình ảnh minh hoạ (nguồn: Baidu)
A Bảo thích ăn cua sống, nhưng vỏ cua rất khó lột, nàng cũng không biết xài ‘bộ tám dụng cụ ăn cua’. [3]
[3] Hình ảnh minh hoạ (nguồn: Baidu)
Đương nhiên làm Hoàng hậu, sẽ có thị nữ có thể lột dùm nàng.
Nhưng A Bảo không muốn nhờ vả người khác. Một là sợ mình tay chân vụng về, ăn uống gì cũng phải để người ta hầu hạ dâng đến tận miệng, hai là nhìn đôi bàn tay thon trắng của mấy thị nữ đó chậm chạp lột mà lòng như bị lửa đốt, thà tự mình gặm còn hơn.
Xưa giờ nàng ăn cua, đều tay làm hàm nhai, không chịu nhờ ai giúp đỡ.
“Ui da⎯”
Không để ý, A Bảo bị càng cua đâm trúng răng, nàng cau mày nhổ nửa cái răng vỡ ra tay, trắng bóng nhìn như hạt gạo.
“Gãy răng rồi sao? Ta xem xem.”
Không rõ từ khi nào Lương Nguyên Kính đang vẽ tranh đã đi đến bên cạnh nàng, muốn nàng há mồm ra nhìn thử.
A Bảo thầm nghĩ ngươi làm càn, nhưng nghe chàng nói xong lại theo bản năng há to miệng để chàng kiểm tra.
Lương Nguyên Kính dùng hai ngón tay nâng cằm nàng lên cao chút, nhíu mày nhình nhìn bên trong, sau đó thở phào nhẹ nhõm, buông tay ra: “Không chảy máu, chắc không có gì đáng ngại đâu.”
A Bảo lại nghĩ thầm buồn cười, ta là Hoàng hậu, ngươi dám sờ cằm của ta à.
Lương Nguyên Kính đưa mắt lia tới vỏ cua bị nàng nhai nát trên bàn, đột nhiên nói: “Nương nương, thần dạy người lột cua nhé.”
Cuối cùng A Bảo có thể nói một câu, vuốt má nóng bừng nhíu mày: “Ta đâu cần ngươi dạy.”
Ánh mắt Lương Nguyên Kính ôn hoà, dịu dàng nói: “Cắn nữa mẻ răng thì sao? Lột cua rất đơn giản, nàng lại xem.”
Nói xong liền cầm lấy bộ dụng cụ, giải thích cho nàng từng cái tên là gì, dùng như thế nào, sau đó lột ngay một con tại chỗ, từng bước làm cho nàng xem.
Từ trước đến nay A Bảo không quá kiên nhẫn, vả lại còn lòng dạ hẹp hòi. Hễ ai khác muốn dạy gì nàng, ngược lại còn bị nàng ngầm hiểu chê cười cô thô lỗ, chưa từng trải đời, đến việc ăn cua còn không hiểu.
Nếu người khác muốn chỉ nàng lột cua, nàng luôn nổi giận một trận, bọn thị nữ cũng không dám chọc nàng, vừa thấy nàng ăn cua đã trốn đi rất xa.
Lương Nguyên Kính tiến tới chỉ nàng lột cua, theo lý nàng cũng muốn nổi giận, nhưng A Bảo lại mắng không nổi.
Ngón tay của Lương Nguyên Kính rất đẹp. Lúc cầm dụng cụ bạc khéo léo càng thêm tinh tế nhã nhặn. Chàng sinh ra ở vùng Giang Nam trữ tình, ăn cua từ nhỏ tới lớn, nhắc đến những thứ này đều từ tốn giải thích, âm thanh nhu thuận êm tai, như cơn mưa phùn trải dài vào ngày xuân.
A Bảo nghe đến ngơ ngác, mới biết vì sao người nhà giàu sống xa hoa sẽ cố ý mời người về dạy lễ nghi cho con cháu trong nhà, nhất cử nhất động đều phải theo khuôn phép. Hoá ra là vì muốn bồi dưỡng ra công tử thanh tao giống như Lương Nguyên Kính đây.
“Biết chưa?” Lương Nguyên Kính hỏi ngang cắt đứt chuyến lên mây của nàng.
“Hử?” A Bảo ngơ ngơ ngẩng đầu.
Lương Nguyên Kính nhìn mặt nàng, bất đắc dĩ nói: “Lại mất tập trung?”
Gì mà ‘lại’?
Lúc nào nàng thất thần trước mặt chàng đâu chứ?
“Không có!” A Bảo trừng mắt phủ nhận, lại ra lệnh chàng, “Ngươi lặp lại lần nữa! Ngồi xuống nói!”
Lương Nguyên Kính sửng sốt, khó xử nói: “Vậy thì không hợp quy củ.”
A Bảo thầm nghĩ trước nay ngươi vẫn mất quy củ với ta, giờ mới biết à, mặt mũi mất kiên nhẫn nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn ta ngẩng đầu nghe ngươi nói? Mỏi cổ lắm rồi, ngươi ngồi xuống nhanh cho ta!”
Lương Nguyên Kính đành phải ngồi tém sang một bên trên ghế thêu, lại một lần nữa chỉ từng bước lột cua cho nàng. Lần này A Bảo nghe rất nhập tâm, thậm chí còn bắt chước theo hành động của chàng.
“Không phải thế, muốn cắt chỗ này…”
Lương Nguyên Kính ấn tay nàng cầm cây kéo bạc, hướng dẫn nàng cắt cho chính xác. Lúc này Triệu Tòng hạ triều đi tới, hắn đến Khôn Ninh Điện không tìm thấy nàng thì đến ngự hoa uyển, vừa vặn gặp được cảnh này, nhất thời giật mình tại chỗ.
Lương Nguyên Kính lập tức buông tay A Bảo ra, đứng dậy hành lễ.
Triệu Tòng kêu chàng bình thân, cười hỏi: “Hai người đang làm gì đây vậy?”
“Y dạy em lột cua đó!”
A Bảo ném kiềm bạc đi, nhăn mặt giận hờn hắn: “Tức chết em! Hôm nay em ăn cua bị càng cua đâm rớt nửa cái răng! Sau này chàng không được cho em ăn thứ này nữa!”
Triệu Tòng khiếp sợ chạy nhanh lại, A Bảo hả miệng cho hắn xem.
Cái kia rớt là một cái răng hàm, cũng không khoa trương như nàng nói, không có gãy nửa cái, cùng lắm là bị mẻ thôi, không ảnh hưởng gì hết.
Triệu Tòng nhìn rồi cười ha ha chỉ vào nàng, cười nhạo nàng ăn cua còn để mẻ răng, có thể nói là người đầu tiên trong quốc triều mà.
A Bảo tức giận muốn chết, lấy đống vỏ cua ném trên án ném vào người hắn, trong Đông uyển, tràn ngập tiếng la mắng thánh thót của nàng cùng với tiếng cười to của Triệu Tòng.
Lương Nguyên Kính an tĩnh đứng ở một bên, không nói lời nào, dưới giàn hoa tử đằng giăng đầy, lẳng lặng tựa như một cái bóng.
**
“Thì ra anh nói tới lần đó.”
A Bảo cũng nhớ tới, ánh mắt có chút hoài niệm, cười ha ha nói: “Lúc đó, hình như tôi vẫn hay ghẹo chọc anh.”
Đâu chỉ là ghẹo chọc, là đùa dai mới đúng.
Khi đó nàng mới lên làm hậu, quan lại không ai mừng nàng, nhóm nương tử hậu cung kéo bè kéo phái, duy chỉ có Tiết Hành như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, xấu hổ lui tới chỗ nàng.
Ngày trong cấm cung dài đằng đẵng, chán muốn chết, Triệu Tòng lại bận việc quốc chính, muốn đọc thoại bản cũng bị mắng. Nàng không tìm thấy ai để chơi chung, đành phải chơi với Lương Nguyên Kính.
A Bảo sai nhóm tiểu nha đầu lén trộn muối vào trà bưng đến, mong chờ nhìn thấy dáng vẻ bị mặn cùng vẻ mặt dữ tợn của chàng. Đáng tiếc vị Lương đại nhân này chỉ hơi nhíu mày, đặt sang một bên không uống nữa, hại A Bảo thất vọng vô cùng, cảm thấy người này không thú vị xíu nào.
Sau này Lạc Dương tiến cống mận, loại mận sinh trưởng ở phường Gia Khánh Tây Kinh, vỏ trái màu đỏ tím, chua chua ngọt ngọt, người đương thời gọi là ‘Gia Khánh tử’. Sau khi mang thai A Bảo thích ăn chua, phải nói là cực kỳ thích, mỗi khi có đồ cống nạp, Triệu Tòng đều sẽ phái người đưa tới cho nàng.
A Bảo nhàn hạ chán chường, ném Gia Khánh tử tới cho Lương Nguyên Kính, mặt mũi khôn lỏi cười nói: “Lương đại nhân, mời ngươi quả mận!”
Lương Nguyên Kính đang cúi đầu vẽ tranh, không kịp né, quả mận đỏ tươi rơi trúng mũ quan của chàng, bay xéo ra ngoài lọt vào bụi cỏ.
Lương Nguyên Kính cũng không giận, chỉ yên lặng nhặt mũ quan rớt xuống, vỗ vỗ cọng cỏ bụi bẩn trên đó, sau đó đội lại lên đầu.
Nhưng dường như A Bảo lại tìm ra điểm vui trong đó, quả mận liền như mưa sao băng liên tiếp đáp tới chỗ chàng.
Lương Nguyên Kính né qua né lại, đối phó đến luống cuống tay chân.
Bỗng nhiên có một quả không trúng, trùng hợp sao đập vào nghiên mực trên bàn, nước mực bắn ra, làm dơ quan bào màu đỏ của chàng, có vài giọt thì bắn lên trên gò má trắng nõn.
A Bảo sửng sốt ngạc nhiên, xong lại phì cười, vỗ bàn cười lớn tiếng, suýt chút ngã xuống cái ghế bành gỗ vàng.
Lương Nguyên Kính đoan chính tự kiềm chế, chưa từng phải chật vật như bây giờ, cả người toàn là mực, chàng ngơ ngẩn đứng tại chỗ, nhìn A Bảo đang hết sức vui sướng, âm thầm buông tiếng thở dài.
**
Nhớ lại chuyện cũ năm xưa, A Bảo thấy buồn cười thật, nhưng lại thêm chút ngượng ngùng.
Xem ra hiện tại, nàng của trước kia cũng nhàm chán quá đi mất, ngoài pha muối vào trà, chọi mận vào người ra. Còn cố tình không ban ghế cho chàng, khiến chàng chỉ có thể gập eo vẽ tranh, hình như nàng từng làm thêm nhiều chuyện quá đáng hơn.
Nàng cố ‘chỉnh’ Lương Nguyên Kính cỡ đó, thế mà chàng cũng chưa từng nóng giận, tính tình của người này rốt cuộc tốt đến cỡ nào nữa vậy.
Bỗng nhiên A Bảo thấy tò mò, chân phải đá đá cẳng chân của Lương Nguyên Kính dưới bàn gỗ nhỏ.
“Nè, nói thật đi, trước kia anh cũng từng thấy rất ghét tôi phải không?”
“Không ghét.” Lương Nguyên Kính nói.
A Bảo ‘chậc’ bất mãn nói lại: “Anh khai thật đi, yên tâm, nương nương thứ tội cho.”
Lương Nguyên Kính cong môi cười: “Không ghét thật, cùng lắm… Chỉ thấy bất đắc dĩ vài phần thôi.”
A Bảo thầm nghĩ tính tình tốt quá đi mất, đúng thực là không biết giận, đến đó rồi mà chỉ thấy bất đắc dĩ, ngoài miệng làm bộ không tin nói: “Thật á? Vậy sao anh hay thở dài?”
“Thở dài?” Giọng điệu Lương Nguyên Kính hơi cao mang theo nghi hoặc.
“Đúng vậy,” A Bảo gợi lại hồi ức giúp chàng, “Chính lúc tôi chọi mận vào người anh đó, bất cẩn va vào nghiên mực, mực bắn trúng mặt anh… Anh nhìn gì? Thật sự là tôi không cẩn thận! Anh không tin à?”
Lương Nguyên Kính nói nhanh: “Không phải không tin.”
A Bảo gật gù xong mới tiếp tục: “Sau đó tôi cười, không trách tôi được, dáng vẻ khi đó của anh thật sự rất mắc cười, nhìn thấy là phì cười ngay, sau đó⎯ hứ, anh nhìn tôi, than thân thở một hơi dài, giống vậy nè, ầyyy⎯⎯”
Nàng thả đũa xuống, đứng dậy tay chắp sau lưng bắt chước than ngắn thở dài giống chàng, trông rất sống động.
Lương Nguyên Kính bật cười: “Cũng không thở dài đến mức đó.”
“Có mà!”
A Bảo ngồi xuống tức giận trừng mắt liếc chàng: “Anh nói đi, vì sao anh hay thở dài, có phải chê tôi phiền không?”
Trong đầu Lương Nguyên Kính nghiêm túc hồi tưởng lại một phen, nói: “Không có, chỉ là ngày ấy nước mực văng trúng, làm bẩn bức tranh vừa vẽ xong, trong lòng thấy tiếc nuối nên mới buông tiếng thở dài.”
Trong lòng A Bảo còn nghi hoặc, không phải chàng không thích vẽ tranh cho nàng sao. Mỗi lần vào cung đều mang dáng vẻ không tình nguyện, vậy mà còn thấy tiếc nuối nữa chứ.
Nói tới đây liền có vấn đề không thể không hỏi.
Lúc trước A Bảo không dám, cảm thấy có hỏi cũng tự rước lấy nhục, cần gì phải vậy kẻo phá hỏng mối quan hệ vừa hàn gắn lại giữa mình và Lương Nguyên Kính. Nhưng đáp án của vấn đề này, nàng thực sự rất muốn biết.
Tạm thời nàng cho rằng bản thân có thể hỏi.
“Lúc trước,” A Bảo hỏi thật cẩn thận, “Vì sao anh không chịu vẽ tranh cho tôi?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.