Đó là lần A Bảo và Triệu Tòng gặp nhau.
Khi ấy hắn còn chưa tên Triệu Tòng, gọi là Thừa Tuấn, là con trai thứ ba của hoàng đế Thái Tông, tuổi mụ vừa tròn 22, đã phong làm thân vương, người khác đều kêu hắn ‘Tam đại vương’, hoặc là ‘Tuyên Vương điện hạ’, chỉ có A Bảo luôn miệng kêu hắn ‘Triệu Thừa Tuấn’.
Tri châu Lý Kỳ nghe mà bay mất hồn vía.
Bá tánh tầm thường nếu trùng tên với vương thất, vì kiêng dè cũng phải sửa tên lại, ông có mượn ngàn mượn vạn cái lá gan cũng không dám gọi thẳng tên huý thân vương, A Bảo đúng là ăn gan hùm mật gấu.
Ông thay A Bảo cáo tội với Tuyên Vương: “Tiểu nương tử này xưa nay luôn không tim không phổi, nói chuyện cũng không biết lựa lời, nếu không phải đàn tỳ bà tốt, đã sớm bị người ta trùm bao bố nhấn xuống Hồ Tây Gầy rồi, mong điện hạ niệm tình nàng còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện trên dưới, chớ có so đo cùng nàng.”
A Bảo tai thính nghe xong lời này nhất thời trợn tròn mắt, thầm nghĩ được lắm Lý Thái thú, sau này nếu có quỳ xuống xin mời nàng vào phủ đàn tỳ bà nàng cũng không chịu đâu.
Triệu Tòng tay chầm chén trà, khẽ cười nói: “Không sao, đặt tên vốn để người ta kêu mà, Lý Tri châu nếu không ngại cứ kêu thẳng tên huý của bổn vương.”
Lý Kỳ vội nói không dám.
Triệu Tòng gắp miếng ngó sen đặt vào dĩa của A Bảo, ôn hoà nói: “Món này ăn ngon, em nếm thử.”
Hắn rất thông minh không thể nghi ngờ, thoáng một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711835/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.