A Bảo đưa cho Triệu Tòng một vấn đề nan giải.
Nàng là nhạc tịch, muốn làm thiếp của thân vương còn không dễ dàng gì chứ đừng nói là làm chính thê?
Nhóm nương tử chê cười nàng: “A Bảo ơi, đừng cứng nhắc quá, không phải ai cũng có thể làm phượng hoàng trên cành cao đâu.”
Ma ma cũng mắng nàng ngốc, nàng là ca kỹ của Minh Thuý phường, đời này có thể phụng dưỡng cho Tuyên Vương điện hạ đã có phúc khí, được tổ tiên phù hộ rồi, lại dám hy vọng xa vời đến vị trí vương phi.
Nếu Tuyên Vương tỉnh táo lại, nói không chừng sẽ quay về Đông Kinh bỏ nàng lại, thành Đông Kinh có rất nhiều tiểu nương tử hiền lành hiểu chuyện, ai đâu nhớ tới A Bảo chứ.
Mỗi lần A Bảo nghe xong cũng không có ý phản biện lại, chỉ yên lặng đi đóng cửa phòng.
Sau khi Thôi nương tử xuất giá, nàng luôn thấy mất hứng thú, không đàn tỳ bà nữa, cũng không ầm ĩ đòi đi ra ngoài chơi, có món ăn ngon cũng không thấy gương mặt tươi cười của nàng đâu.
Nàng dường như đã trưởng thành chỉ sau một đêm, không còn giống dáng vẻ đứa trẻ nhỏ như lúc trước, mà là dáng vẻ hơi giống phụ nữ.
Lý Hùng biết được nàng phải gả cho Tuyên Vương làm vợ, không cười chê nàng điên muốn làm vương phi như những người khác, chỉ hỏi: “Em muốn gả cho y thật sao?”
A Bảo gật đầu, nói: “Anh ấy thích em, em phải gả cho anh ấy.”
Lý Hùng lại hỏi: “Vậy em thích y không?”
A Bảo nghiêm túc nghĩ ngợi: “Thích ạ.”
Lý Hùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711836/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.