Cả hai từ bến tàu đi về nhà, A Bảo không sánh vai cùng Lương Nguyên Kính, thoáng chậm lại hơn chàng vài bước, thất thần nhìn theo bóng hình của chàng.
Thật ra nàng vẫn ghét sự biệt ly.
A Bảo thích náo nhiệt, thích dính người cho nên năm xưa khi Thôi nương tử gả xa đi Giang Hạ nàng đã khóc đến trời đất tối tăm, khi chia cách với a ca ở bến đò nàng cũng khóc đến đau khổ tột cùng. Trên thuyền còn không chịu ăn cái gì doạ Triệu Tòng không biết nên nào cho phải, sợ nàng xuống thuyền đòi về Dương Châu nên chỉ có thể vắt óc bày mưu tính kế dẫn nàng đi chơi khắp thành Đông Kinh, vơ vét đồ chơi thú vị cho nàng, hy vọng chốn kinh sư phồn hoa này có thể giữ nàng lại thay hắn.
Hôm nay tiễn a ca đi, đáy lòng nàng vẫn có hơi buồn bã nhưng chưa đến mức oà khóc.
Có lẽ nàng biết vừa nãy cũng không phải là vĩnh biệt, muộn nhất xuân năm sau nàng có thể gặp lại a ca rồi, thậm chí có thể nhìn thấy tẩu tẩu và cháu gái nhỏ ở Tuyền Châu, còn có……
Bởi vì có Lương Nguyên Kính ở cạnh nàng, nàng biết, mình không còn một mình nữa.
Nhìn bóng dáng cao lớn mảnh khảnh của người nọ đằng trước, A Bảo mềm lòng đến rối tăm rối mù, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện mà mình đã rất muốn làm từ lâu ⎯⎯
Nàng chạy lấy đà vài bước đột nhiên phóng lên lưng của Lương Nguyên Kính.
“! ! !”
Trên lưng đột nhiên trĩu xuống làm Lương Nguyên Kính sợ muốn hồn phi phách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711849/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.