28 tháng chạp, hài cốt của A Bảo được di dời sang cỗ quan tài làm bằng gỗ lim tốt, đặt ở trong Phật đường chùa Đại Tướng Quốc, có ba mươi sáu tăng nhân mỗi sớm mỗi tối tụng niệm ⟪Kinh Vãng Sanh⟫ một lần giúp nàng siêu độ.
Trong thiền thất hậu viện, Giác Minh hoà thượng giao vòng chuỗi lại cho Thủ Chân đại sư, bảy viên Phật châu đều có tổn hại lớn nhỏ. Nghiêm trọng nhất là xá lợi tử của cao tăng nọ có vết rách hơi nhỏ, Thủ Chân nâng trong lòng bàn tay, chỉ nắm nhè nhẹ vòng đã hóa thành bụi mịn.
Cụ đổ bụi từ lòng bàn tay vào lư hương, sắc mặt trang nghiêm nói: “Đột tử, còn trong quan tài cực âm, sát khí nặng nề nhất, e rằng phải làm đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày pháp sự mới khử sạch lệ khí.”
Giác Minh ngồi quỳ trên đệm hương bồ sau cụ, gật đầu cung kính đáp ‘Dạ’, y mới phục hồi lại từ lần đuổi ma hôm qua, nguyên khí thương tổn lớn, màu môi tái nhợt, cũng không còn thần thái sáng láng như ngày thường.
Thủ Chân trầm ngâm: “Chùa Tướng Quốc không được.”
Chùa Tướng Quốc quá gần phố phường, hồng trần lẫn lộn, đích thật không thích hợp dùng làm đạo tràng*.
Giác Minh ngẫm nghĩ: “Ngoài cửa Phong Châu kinh thành có ngọn núi vạn năm, trên núi có chùa Sùng Ninh, ngày thường hương khói không thịnh, ít người ghé thăm.”
Thủ Chân ngầm đồng ý với đề nghị này.
Giác Minh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711865/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.