Trong một đêm, núi Vạn Tuế bị tuyết đóng dày đặc vùi lấp.
Đến bình minh, tuyết vẫn còn rơi, gió bấc thổi ào ào. A Bảo khoanh chân ngồi trên tháp Phật, đã đợi một ngày một đêm mà chưa nhận được tranh của Lương Nguyên Kính.
Nhất định là do tuyết rơi quá dày, đường lên núi không dễ đi nên a ca mới chưa tới, nàng nghĩ vậy.
Lại một ngày trôi qua, nàng vẫn chưa chờ được Lý Hùng lên núi, bắt đầu cảm thấy nóng lòng, lo lắng có phải Lương Nguyên Kính mắc bệnh nữa rồi không. Trời lạnh cóng, sắc khoẻ chàng mãi không khoẻ, gặp thời tiết giá rét như vầy, ho khan dễ tái phát.
Tới buổi chiều ngày thứ ba, A Bảo không ngồi yên nổi nữa, quyết tâm bay xuống núi xem thử. Nàng sẽ không tới gần chàng, sẽ không để chàng phát hiện ra, nàng chỉ đứng xa xa trông thôi, biết được chàng bình yên vô sợ là đủ rồi.
Khi bay tới giữa sườn núi, nàng trông thấy có hai người đứng trong đình. Một trong hai là Giác Minh hoà thượng, người còn lại mặc áo suông xanh đen, đầu đội mũ nhung, chính là Lý Hùng ba ngày chưa gặp.
A Bảo vội bay qua đó, trùng hợp nghe được ca ca nôn nóng nói: “Hôm mười bốn, cậu ấy phụng chỉ vào cung, tôi ở nhà chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy cậu ấy quay về. Vất vả lắm mới tìm được tiểu hoàng môn hầu hạ ngự tiền hỏi thăm, nói là không biết cậu ấy làm gì chọc tức long nhan, hiện giờ đang bị nhốt trong cung. Tiểu sư phụ, cậu xem xem phải làm sao đây? Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711867/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.