Núi Vạn Tuế tuyết trắng xoá, động vật trên núi đều trốn đi ngủ đông, mọi âm thanh đều tĩnh lặng. Bởi vì muốn làm pháp sự, Giác Minh hoà thượng đã ăn chay hơn một tháng, miệng mồm giờ nhạt như nước ốc.
Buổi tối đi nghỉ ngơi, y theo thường lệ bưng cơm chay ngồi ở hành lang ngoài phòng ăn cơm, lại trông thấy xa xa có con chim hoàng anh bay lại đây.
Trời lạnh như vầy, cũng không mấy khi thấy được vật sống. Thế cho nên lần đầu hoà thượng nhìn thấy chim không phải kinh ngạc cảm thán màu sắc lông con chim này tươi sáng xinh đẹp bao nhiêu, mà là nuốt nước miếng theo bản năng.
Nhưng có Thủ Chân ở đây, y không dám sát sanh phá giới, liền rải chút cơm lên lan can, dụ chim chóc bay lại ăn.
Chim hoàng oanh không ăn cơm y rải, chỉ dừng ngay trên đầu y, mổ mổ cái đầu trọc lóc.
“Ai ui! Con chim này! Sao lấy oán trả ơn thế hả! Coi chừng ta nhổ lông kho tàu mi đó!”
Hoà thượng hết sức phẫn nộ che đầu.
Chim hoàng oanh dùng sức mổ mu bàn tay y vài cái, xong bay đến trên đất tuyết, giẫm tới giẫm lui.
Giác Minh hoà thượng vui vẻ, cười nói ha ha: “Đang làm gì vậy? Cầu hôn ai à?”
Nhưng dần dà, khoé miệng tươi cười y cứng lại. Bởi vì y phát hiện hình như con chim này không phải giẫm đạp lung tung, trông rất có kết cấu, nàng hì hà hì hục ấn móng vuốt xuống tuyết, ra là để tạo chữ.
Khoan đã…
Giác Minh buông chén đũa, chạy lại nhìn thử, thấy đó là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711868/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.