Thường Hoài Viễn ở bên cạnh cũng thở dài:
“Chuyện này không phải lỗi của ngươi. Sau khi Khương Hòa qua đời, biên giới bị xâm phạm. Rõ ràng triều đình còn rất nhiều tướng giỏi, nhưng hoàng đế lại cố tình phái Hoài Nghĩa ra trận. Lúc đó, ta đã biết có điều không ổn. Ông ta muốn mượn cơ hội này để trừ bỏ phe Khương gia, nhưng ta chẳng thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn...”
Thường Hoài Viễn đưa tay lau nước mắt, bầu không khí trở nên nặng nề, đầy u sầu.
Cố Cửu Hòa im lặng hồi lâu rồi nói:
“Mọi người không làm sai điều gì cả. Trước khi xảy ra chuyện, Khương Hòa đã dặn ta rằng nếu như có bất trắc thì nhất định phải bảo vệ những người bên cạnh bà ấy. Lúc đó, có lẽ Du Hoa đã mang thai rồi.”
Thường Hoài Viễn ngẫm nghĩ, khẽ gật đầu:
“Hèn gì, trước khi tên nhóc đó đi còn nói với ta là sẽ mang về một bất ngờ lớn. Ai mà ngờ được... đi rồi mãi mãi không trở về.”
Cố Hành Chu nghe đến đây, cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Thì ra là như vậy.
Trước đây, hắn từng ôm lòng bất mãn, cảm thấy mẫu thân vừa qua đời không lâu mà cha đã đưa về một thiếp thất, lại còn là người trợ thủ đắc lực của mẫu thân khi xưa.
Hắn từng không thể chấp nhận điều đó, thậm chí còn ghét bỏ họ.
Nhưng chẳng ai giải thích, để mặc hiểu lầm kéo dài mãi.
Giờ mọi khúc mắc đã được tháo gỡ, sự bất bình trong lòng hắn cũng tan biến.
“Giờ là lúc chúng ta đòi lại công
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-bep-nha-ta-thong-co-kim-dem-tien-toi-moi-tay/955722/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.