E là cậu ta cố ý chờ ở nơi bọn họ phải đi qua rồi giả vờ như đã tắt thở. Không biết là có mưu đồ gì.
Cố Hành Chu liếc nhìn về phía sườn dốc ở xa, không nói gì mà chỉ quay đầu rời đi.
Ở phía xa, hoàng đế Bắc Dương bật cười khúc khích, nhỏ giọng thì thầm:
“Đúng là vô tình thật...”
....
Đường Khê trở về nhà, tranh thủ dọn dẹp và kiểm tra lại những món đồ trong chiếc két sắt.
Hiện tại, ngày khai trương bảo tàng đã cận kề.
Ông Lưu đã mang những món đồ cổ được phục chế, bao gồm cả chiếc giường cổ và một số di vật đến bảo tàng.
Bây giờ chỉ còn lại những món đồ trong két sắt của Đường Khê.
Khi dọn dẹp, Đường Khê nhìn thấy chiếc vòng ngọc hoàng thạch mà Cố Hành Chu đã tặng cô.
Nhớ lại những lời hắn từng nói, cô nhìn chiếc vòng một hồi lâu.
Dù chưa rõ ngọc hoàng thạch này có điều gì đặc biệt, nhưng nếu đây là di vật của mẹ Cố Hành Chu thì chắc hẳn không có gì bất thường.
Nghĩ vậy, Đường Khê quyết định đeo lại chiếc vòng, còn chiếc nhẫn vẫn để trong hộp trang sức.
Khi chiếc vòng nằm gọn trên cổ tay, cô bất giác ngắm nhìn và trầm trồ một mình.
Phải công nhận rằng thẩm mỹ của người xưa đúng là đỉnh cao, chiếc vòng làm tay cô trông trắng hơn hẳn vài tông.
Đêm đó, Đường Khê có một giấc mơ đầy kỳ lạ.
Cô thấy mình lơ lửng trên không trung, xung quanh là tiếng vó ngựa vang dội và mùi máu tanh nồng xộc vào mũi.
Trong màn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-bep-nha-ta-thong-co-kim-dem-tien-toi-moi-tay/955827/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.