Trương Trác còn tiếp tục cười. Cô nhóc này nhất định nhìn ra manh mối gì đó. Haiz, trẻ con thời nay thật sự là không trong sáng chút nào.
Quên đi, tôi còn đi nói người ta! Lúc tôi chừng ấy tuổi không phải cũng giống thế sao?
"Em muốn cho thì cho, không muốn thì thôi!" Tôi nhìn Trương Trác, bất đắc dĩ nói.
"Dạ, được rồi!" Trương Trác cười cười, "Chu Sir, đi thôi, tiện đường!"
"Ừ!"
Nói xong cùng Trương Trác đi.
Tắm rửa xong ngồi rối rắm trước máy tính. Chẳng lẽ là do tôi nghĩ nhiều thật? Tôi không phải là một người tinh tế tỉ mỉ, nhưng từ sự kiện Amy, tôi vẫn luôn vô cùng cẩn thận với những chuyện thế này. Đôi khi thậm chí quá mức cẩn thận, chỉ cần một chút manh mối thôi tôi liền bóp chết từ trong trứng nước.
Nhớ hồi lúc dùng Amy thử Cẩn, kết quả biến thành nước ngập Kim Sơn. Mặc dù xác định được chuyện Cẩn cũng yêu tôi, nhưng lại làm con tim mình đau gần chết. Nhìn người mình yêu vì mình rơi nước mắt, cái loại cảm giác này thật sự rất đau lòng.
Quên đi. Lười suy nghĩ. Dù sao công tác của tôi tại trường này cũng không còn bao lâu nữa, cũng sẽ mau rời đi. Trong khoảng thời gian này cố tránh tiếp xúc một chút là được. Haiz, thật là phiền toái. Ghét nhất phải giải quyết những chuyện này. Nhẹ không được nặng không được, xa không được gần cũng không xong...
Haiz, báo ứng báo ứng. Cái này thật sự gọi là nghiệp quật không chừa một ai! Không phải người xưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-cuong-lao-su-lang-due/2240823/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.