Cẩn nở nụ cười. Do bộ dáng vô cùng buồn cười của tôi hay do nàng vốn dĩ không tức giận? Không nghĩ ra, cũng không hiểu được! Nếu như nàng không tức giận, nàng thật là diễn viên ưu tú nhất trên đời này. Nhưng tôi biết, nàng không phải.
Như cười như không thản nhiên nhìn tôi.
Tôi đứng lên, tiến lại, ôm nàng vào lòng. Một trận giãy dụa, ôm chặt hơn! Tôi chôn đầu vào tóc nàng. Không nói lời nào, chỉ đơn giản là ôm. Chỉ có ôm nàng thật chặt như thế, tôi mới cảm thấy bình yên và vững lòng!
Ôm một hồi, Cẩn khẽ nhúc nhích, phát hiện tôi ôm rất chặt, không có chút khả năng thoát ra nào, thở dài, cũng liền không giãy nữa.
"Cô sao vậy?" Không ngẩng đầu, chỉ là nhẹ nhàng nói. Dán mặt lên áo của nàng, ngửi được mùi hương quen thuộc. "Không thể nói với em sao? Tại sao còn chưa ngủ? Chuyện gì làm cô bận lòng? Nói cho em biết được không?"
Im lặng một lát, Cẩn nhẹ nhàng đẩy tôi, tôi ngẩng đầu nhìn nàng như có điều suy nghĩ, nàng cười với tôi một cái, chỉ vào sofa ý bảo tôi ngồi xuống. Nói cái gì tôi cũng không chịu buông ra, bắt đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cả hai cùng đứng.
"Tôi không có tức giận, chỉ là trong phút chốc có chút không quen!" Cẩn cúi đầu, chậm rãi nói, bộ dáng trông cực kì đáng yêu.
"Vậy là cô liền làm lơ em? Làm thật giống như em đi giết người cướp của vậy!" Suy nghĩ một chút, câu này tựa hồ không thỏa đáng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-cuong-lao-su-lang-due/2240835/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.