Cả đêm đó chúng tôi cũng không nói thêm gì. Tôi vốn đang lo lúc ngủ mình sẽ chiêm bao lung tung không tự chủ được, kết quả đầu vừa dính vào gối liền lăn ra ngủ không biết trời trăng!
Nằm cùng một giường, một người quay bên trái, một người quay bên phải. Đêm yên tĩnh, ngủ thẳng đến bình minh.
Buổi sáng mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì phát hiện trong lòng ôm một cái gối. Cúi đầu nhìn một chút mới nhận ra gối nằm vẫn còn ở trên đầu, thoáng chốc tỉnh cả ngủ. Vội quay đầu nhìn lại, quả nhiên... Haiz, tôi luôn ngủ rất cạn, không nghĩ tới lần này còn giựt cả gối của người ta cũng không biết, lẽ nào... Bắt đầu YY vô tận, lẽ nào cái gối chỉ là vật thay thế? Tôi đây đã ôm...?
Bỗng nhiên ngồi bật dậy làm Cẩn đang an tĩnh ngồi đọc sách trên ghế cũng bị giật mình. Từ khe hở màn cửa sổ nhìn ra ngoài, trời đã sáng từ lâu. Mắt nhắm mắt mở, lâu rồi tôi không trải qua cảm giác này. Ôm gối vào trong ngực, không có mắt kiếng, nhìn không rõ. Tựa hồ nàng đang cười, nhưng không dám xác định.
Xoay người lục lọi đầu giường, không tìm thấy mắt kiếng. Vò đầu suy nghĩ một chút, không sai a, rõ ràng là đặt ở đầu giường mà? Cúi đầu tìm kiếm một hồi. Ngượng ngùng, kiếng đang nằm dưới đất.
"Dậy rồi à?" Cẩn cười đi tới, ngồi ở bên giường.
"Dạ!" Đeo kiếng vào. Cảm giác mở mắt ra có thể thấy Cẩn thật là tốt! Tôi chôn mặt vào gối, có mùi hương của Cẩn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-cuong-lao-su-lang-due/2240836/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.