Đưa Dương Dương đến chỗ cô út lấy xe, sau đó đến tiệm vịt quay ăn một bữa, ăn xong tiện đường mang Dương Dương đi cắt tóc, sau đó mang Dương Dương về nhà Cẩn.
Để Dương Dương dùng điện thoại gọi cho mẹ kế, nói là mẹ đến đón nó về ở vài ngày, mẹ kế cũng không hề làm khó dễ gì trong điện thoại, đôi bên cùng vui vẻ.
Lúc Cẩn về nhà trời đã tối, vừa vào nhà, thấy Dương Dương mặc áo ngủ ngồi trên ghế sofa xem tivi, lập tức thất kinh.
"Mẹ!" Dương Dương vội vã chạy ra, "Minh Minh đã trở về!"
Lúc đó tôi đang cầm máy sấy sấy khô đồng phục của Dương Dương.
"Em về lúc nào?!" Cẩn nhìn tôi hỏi.
"Dạ ngày hôm qua. Này, đồng chí Đỗ Cẩn, nhà cô không thể mua một cái máy giặt à, ngay cả máy sấy cũng không có, em còn phải dùng tay sấy!" Đồng phục có chút dày, sấy đến nỗi tay bắt đầu thấy đau, biết sớm như vậy không bằng đem ra tiệm giặt.
Cẩn nhìn Dương Dương tóc còn ướt, lại nhìn đồng phục của Dương Dương trong tay tôi, sau đó liền hiểu.
"Em... Em đến đón Dương Dương?" Cẩn hỏi.
"Dạ, em nhớ Dương Dương!" Tôi cười nói. Dương Dương ở một bên, nghe chúng tôi đối thoại, không nói gì nhiều. Từ trong ánh mắt của thằng bé, tôi tựa hồ đọc được chút ỷ lại. Hẳn là lúc ở bên cạnh mẹ ruột mới là lúc cảm thấy an toàn.
Sờ sờ đồng phục học sinh đã sấy nửa ngày, vẫn còn chút ẩm ướt, nhưng đến sáng mai nhất định
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-cuong-lao-su-lang-due/2240852/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.