Bờ sông.
Lúc Minh nhi học cấp ba đã từng nói với tôi, em thích chỗ này. Khi còn bé bị mắng hoặc là gặp phải chuyện khiến tâm trạng không vui, em sẽ tới nơi này, ngắm mây bay, nhìn nước chảy, nhìn xe lửa ầm ầm đi qua rung động cầu cao, sẽ cảm thấy tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.
Những ngày em không ở bên cạnh, lúc tôi cảm giác trong lòng uất ức không phát tiết được, sẽ đi tới nơi này. Tôi nghĩ nơi chân cầu tôi đứng, có thể sẽ giữ lại dấu chân em. Đã từng ngắm nhìn mặt sông quen thuộc, hít thở hương vị của thành phố, xuyên qua đám đông muôn hình muôn vẻ, nhưng khi một mình đứng ở nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ này, lại không biết nên đi đâu về đâu. Đã từng phóng mắt về nơi xa, ngắm những ngọn đèn phá lệ ấm áp, rồi đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện lúc trước, không phải là thương cảm mà là hoài niệm. Từ hoài niệm một phần cuộc sống dần dần chuyển thành nhớ thương một đứa nhóc con. Nhớ thương có bao nhiêu sức nặng tôi không biết, chỉ biết phải thật kiên cường, lý trí mới có thể chịu đựng được. Không nghĩ tới ở đầu đường ồn ã, lướt qua đám đông hỗn tạp tìm kiếm một bóng hình thân thiết, sau đó lại ngẩn ngơ trong một phút giây. Lại vẫn là cứ không cách nào kiềm chế được thì thầm một cái tên quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, xa xôi đến không thể xa xôi hơn.
Minh nhi đứng sau lưng tôi, một cơn gió lạnh thấu xương thổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-cuong-lao-su-lang-due/2240873/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.