Vốn kế hoạch ban đầu là ở Hàng Châu đến hết ngày mồng một tháng năm rồi mới về, đại khái là hành trình cũng khá mệt mỏi, sợ đến ngày mồng một tháng năm khó đặt vé, cuối cùng quyết định cuối tháng tư thì về.
Cẩn nói, lâu rồi nàng chưa ngồi tàu hoả, vì vậy tôi chạy tới trạm tàu hoả Hàng Châu, mua hai vé giường nằm về Tây An.
Một ngày còn lại, cùng Cẩn đi dạo các trung tâm thương mại lớn nhỏ ở Hàng Châu. Tôi là một người ghét đi dạo phố, bình thường bạn bè rủ tôi đi dạo phố thì tôi đều là từ chối được thì liền từ chối, nếu thật sự từ chối không được, thì thường sẽ ngồi ở quán cà phê gần đó vừa xem tạp chí vừa chờ. Ghét nhất phải lê lết từ cửa tiệm này sang cửa tiệm khác.
Có điều đi dạo phố cùng Cẩn thì lại không có nhiều phiền phức như vậy, dạo trong trung tâm thương mại, hình như cũng không có gì khiến chúng tôi chú ý. Tơ lụa Hàng Châu xưa nay nổi danh, thế nhưng chúng tôi cũng không có bao nhiêu hứng thú.
Thỉnh thoảng đi ngang qua cửa hàng thời trang trẻ em, tôi nhất định phải kéo Cẩn vào xem, chọn nửa ngày, được một bộ áo ngủ tơ tằm. Chuyến đi chơi này không có dẫn Dương Dương theo nên cũng cần mang quà về cho nó. Con nít luôn mong quà, tôi nghĩ ai cũng đã từng trải qua cảm giác đó.
Đi dạo cả ngày, mua vài thứ linh tinh không được bao nhiêu. Luôn cảm thấy thứ thành phố này có, những nơi khác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-cuong-lao-su-lang-due/2240893/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.