Cùng mẹ thảo luận vấn đề di dân và kết hôn mất nửa ngày. Cuối cùng bị mẹ liệt cho tội ý nghĩ viển vông. Không phải là không thể, mà là chưa đến lúc.
Tôi tự biết lúc này thời cơ cũng chưa chín muồi, mẹ cũng biết tôi nói ra là để tìm kiếm sự giúp đỡ từ mẹ.
Tôi biết mẹ sẽ không mở miệng nhận lời tôi, thế nhưng sẽ hành động thực tế để giúp tôi. Mẹ cũng biết tôi nói ra miệng là vậy, thì trên thực tế cũng sẽ nỗ lực như thế mà làm.
Trong chuyến lữ hành, tôi đã nói với Cẩn chuyện 'cả hai kết hôn', Cẩn chỉ cười, không nói gì. Nàng biết tôi sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn, cũng biết đây không phải là mộng tưởng của tôi mà là mục tiêu nỗ lực chân chân thật thật. Chỉ là đường chúng tôi đi còn rất dài, cảm giác mê mang mờ mịt của chúng tôi, cũng nhiều hơn người bình thường rất nhiều.
Nghĩ tới việc hết ngày hôm sau Cẩn sẽ mang Dương Dương trở về, tâm tình lần này cũng tồi tệ hơn so với bất kì lần chia lìa nào trong dĩ vãng. Rất muốn tốt nghiệp, rất muốn về nhà, bởi vì trong nhà không phải chỉ còn có mình tôi, tôi cũng đã có vợ!
Trước khi đi một ngày, Cẩn nói muốn ghé thăm trường. Cổng chính của trường đang sửa đường tàu điện ngầm, đào thành một đống lộn xộn bừa bãi. Kéo tay Cẩn dạo bước vườn trường, Cẩn cười nói, nơi này không hề thay đổi một chút nào.
Lại một lần nữa thăm trường đại học, lại là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-cuong-lao-su-lang-due/2240897/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.