Lúc này, Tề U Ngữ của U Minh Tông dẫn người xông lên đỉnh núi.
Mà cùng lúc đó, Kiếm Phong Tuyết và Đỗ Triết cũng xông lên.
Khí thế mạnh mẽ tăng lên từng tầng.
Ánh mắt Khánh Trạch Thiên lạnh nhạt, cười giễu, cùng Lệ Sinh Phong dẫn theo mười mấy người đi lên.
Xung quanh, ngoài mùi máu tanh ra thì cũng dần yên tĩnh trở lại.
Lâm Vi Vũ nhìn quanh, chỉ thấy lạnh gáy.
“Bao nhiêu là linh thú cấp bảy, cấp tám thế này. Ngày thường muốn nhìn thấy e còn khó hơn lên trời...”
Lâm Vi Vũ không khỏi nói: “Mấy người kia đáng sợ quá rồi đấy?”
Tần Ninh vỗ tay đứng dậy, híp mắt cười: “Được rồi, cũng phải cảm ơn bọn họ đã giải quyết đám linh thú cấp bảy cấp tám kia, nếu không thì cũng phiền”.
Cảm ơn bọn họ?
Lâm Vi Vũ lúc này cạn lời: “Đám linh thú kia đều bị giải quyết hết rồi, nhưng ngươi có nghĩ đến, những người leo lúi đều là cảnh giới Hóa Thần không hả?”
“Mặc dù ngươi có nhiều thủ đoạn, nhưng đối mặt với cảnh giới Hóa Thần, ngươi làm gì được?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.