Nghe được những lời ấy, Bùi Nhuận buông củ khoai tây trong tay xuống, khẽ thở dài một tiếng.
"Chuyện có lợi cho nước cho dân như vậy, dù ta bất tài, cũng muốn âm thầm thử một phen."
"Vậy chúng ta phải làm thế nào?" 7361 hỏi.
Hai từ "chúng ta" kia khiến lòng Bùi Nhuận rung động. A Dao của y chính là như thế, không cần hỏi nguyên do, chỉ cần y muốn làm, A Dao liền nguyện ý cùng y sóng vai.
Bùi Nhuận không nhịn được mỉm cười: "Tạm thời còn chưa làm được gì."
"Tại sao?" 7361 không hiểu.
Y chỉ là một Tú tài, nếu cầm khoai tây đi tìm quan phủ, tám chín phần mười sẽ không có kết quả.
Có coi trọng hay không là một chuyện, cho dù đối phương thật sự xem trọng, nhưng y thế đơn lực bạc, lại không biết phẩm tính đối phương ra sao, làm sao bảo đảm việc này sẽ được trình báo triều đình, chứ không phải âm thầm giấu đi, giữ lấy làm của riêng?
Đây là loại lương thực có thể cứu đói thực sự, nếu đúng như A Dao nói, có thể mở rộng quy mô gieo trồng, tất sẽ động chạm đến lợi ích của thế gia.
Khi đó đừng nói tạo phúc cho bách tính, chỉ sợ ngay cả y và A Dao cũng bị họa lây.
Mà những điều quanh co bên trong đó, Bùi Nhuận lại không tiện giải thích rõ với 7361.
Bao gồm cả chuyện vụ thu hoạch lúa mì năm ngoái mà 7361 trồng ra, thật ra lúc đó trong thôn cũng có người đến hỏi Bùi Nhuận có muốn trình báo quan phủ không, dẫu sao số ruộng đó mang danh nghĩa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-den-tu-tinh-te-tat-tap-ngu/2760802/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.