🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thi Huyền ở Lễ Bộ bận rộn lo việc khoa cử, chờ thi đình kết thúc cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian. Mọi người trò chuyện một hồi, Tiêu Cao Dương nói: "Còn chưa biết lần này Trạng Nguyên sẽ là ai."

Đỗ Ninh nhìn về phía Tiêu Cao Dương, cười: "Sao vậy, Tiêu huynh vẫn muốn ganh đua cao thấp?"

Tiêu Cao Dương lắc đầu: "Chỉ là hiếu kỳ thôi."

Dù có đỗ tiền tam giáp, thì vẫn phải vào Hàn Lâm Viện học ba năm rồi mới được bổ nhiệm vào lục bộ. Trong ba năm ấy có thể xảy ra không ít chuyện. Tiêu Cao Dương nhìn sang Trịnh Sơn Từ, mỉm cười.

Buổi trưa, Trịnh Sơn Từ về nơi làm nghỉ một lát, vẫn là chợp mắt nửa canh giờ rồi đi Tàng Thư Lâu đọc sách. Dạo gần đây công việc quá bận, hắn chỉ có thể tranh thủ đọc đứt đoạn.

Tạ Thừa thấy Trịnh Sơn Từ tới, mắt liền sáng lên, lại bước đến thỉnh giáo vấn đề.

Trịnh Sơn Từ liếc nhìn qua, là một câu trong sách Mạnh Tử: "Không lấy quy củ, không thể thành vuông tròn."

Trịnh Sơn Từ hỏi Tạ Thừa lý giải thế nào.

Tạ Thừa suy nghĩ một lát, rồi trình bày ý của mình. Hắn cho rằng quy củ chính là pháp luật, nếu không có quy củ, xã hội sẽ loạn, Đại Yến không có tôn ti trật tự, giết người không bị pháp trị, trộm cướp không cần ngồi tù, hết thảy đều trở nên vô nghĩa.

Trịnh Sơn Từ gật đầu: "Ngươi nói quy củ là pháp luật cũng đúng, Nho gia chú trọng giáo hóa..." Hắn từ quan điểm của Nho gia, rồi lấy cái nhìn của nhà cai trị mà giảng giải luật pháp cho Tạ Thừa nghe. Tạ Thừa nghe cực kỳ chăm chú.

Trịnh Sơn Từ nói tiếp: "Xem thiên địa vạn vật, đều có trật tự của nó. Cứ theo đó mà vận hành, mới có thể vững bền."

Tạ Thừa suy nghĩ rồi hỏi: "Đại nhân nói là như ban ngày, ban đêm luân phiên, bốn mùa thay đổi, cũng là một loại quy củ?"

Trịnh Sơn Từ lắc đầu: "Đó là trật tự. Dù quy củ có thay đổi ra sao, trật tự vận hành của trời đất thì không. Trời có quy luật của trời. Khi một quy củ trở thành thói quen ai cũng mặc nhiên tuân theo, lúc ấy mới là nguy hiểm nhất."

Tạ Thừa trong lòng dường như đã ngộ ra điều gì.

Trịnh Sơn Từ nói: "Dạo này công việc bận, e rằng không đến Tàng Thư Lâu buổi trưa thường xuyên được. Nếu công tử đến mà không gặp thì mong thứ lỗi."

Tạ Thừa trong lòng căng thẳng, vội hỏi: "Không biết đại nhân xưng hô thế nào?"

Trịnh Sơn Từ cười, lắc đầu: "Ta chưa từng hỏi tên công tử, công tử cũng không cần hỏi tên ta. Coi như chúng ta là thư hữu thì được rồi."

Một thiếu niên có thể tự do ra vào hoàng cung như vậy, ngoài hoàng tử thì chính là thư đồng. Trịnh Sơn Từ không muốn dò xét thêm, chỉ biết thiếu niên này đã hỏi, thì hắn cứ tận tâm giải đáp là được.

Tạ Thừa trở lại hoàng tử sở, biết rõ chỉ cần hỏi thăm là biết người kia là ai, nhưng nếu đối phương đã không muốn xưng danh, hắn cũng không đi truy hỏi nữa.

Hắn về phòng, vào thư phòng tìm sách.

Tiểu thái giám vội kêu lên: "Điện hạ muốn tìm gì, để tiểu nhân tìm giúp."

Tiểu thái giám này khoảng hai mươi tuổi, môi hồng răng trắng, lớn lên cùng Tạ Thừa, cũng biết chữ.

"Ta tìm sách về nông canh."

Tiểu thái giám vội vàng đi tìm cùng hắn, lục ra ba bốn quyển đặt lên bàn.

"Điện hạ vì sao lại muốn xem mấy quyển này?"

Tạ Thừa nhấp môi cười cười: "Không có quy củ, không thành vuông tròn. Quy củ là luật pháp Đại Yến, giáo hóa là để người ta hiểu được quy củ, nếu đến hai chữ 'quy củ' cũng không biết, lại làm sao sinh ra lòng kính sợ? Ngoài ra, trên quy củ còn có trật tự, mà thiên hành hữu thường, ấy mới là thứ chẳng thể điều khiển được."

Tiểu thái giám vẻ mặt mờ mịt: "Điện hạ nói một hồi như vậy, tiểu nhân nghe xong càng thêm hồ đồ."

Tạ Thừa không đáp, hắn chỉ muốn xem bốn mùa cày cấy thay đổi ra sao, còn muốn xem địa chấn, lũ lụt, hạn hán được ghi lại như thế nào.

Tạ Thừa nghiêm túc đọc mấy quyển sách ấy, Tạ Đạm chơi đùa đi vào, thấy hoàng huynh đang đọc, bèn nói: "Hoàng huynh, sao tự nhiên lại xem mấy quyển này? Phu tử cũng đâu có dạy."

"Thấy hứng thú thì đọc thử."

Tạ Đạm vốn không thích đọc sách, thấy Tạ Thừa như vậy chẳng thú vị gì, liền trèo lên giường huynh mình, kéo chăn ngủ.

Tạ Thừa xem sách xong thì Tạ Đạm đã cuộn mình ngủ say, hắn tay chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng, dặn cung nhân chuẩn bị bữa tối theo khẩu vị Nhị hoàng tử.

Tạ Đạm tối đó ăn một bữa rất vừa ý, vui vẻ trở về chỗ ở.

Tạ Thừa viết một thiên văn chương, nói về canh tác và bốn mùa.

Đợi đến khi Ngụy thứ phụ vào cung giảng bài, Tạ Thừa đưa bài viết cho ông xem, xin được chỉ điểm.

"Điện hạ dạo này tiến bộ nhiều." Trong mắt Ngụy thứ phụ hiện lên một tia kinh ngạc. Ông vốn chỉ để Tạ Thừa viết về "Không có quy củ, không thành vuông tròn", không ngờ hắn lại nhìn xa như vậy, còn liên hệ đến thiên hành hữu thường. Cách hiểu ấy, chính ông trước nay chưa từng nghĩ đến, trong lòng bỗng cảm thấy sáng tỏ thông suốt.

"Điện hạ lý giải rất khéo."

Tạ Thừa lại được khen, hơi ngượng: "Đa tạ Ngụy đại nhân đã khen."

Ngụy thứ phụ cầm bài rời hoàng cung, lòng vẫn cảm khái mãi. Đại hoàng tử tuổi còn nhỏ mà đã có tầm nhìn như thế, thật khiến người mừng rỡ.

Tạ Thừa đem bài văn cất kỹ, trong lòng coi như bảo vật. Chỉ tiếc vị đại nhân kia gần đây bận việc, không thể thường xuyên đến Tàng Thư Lâu, khiến Tạ Thừa sinh lòng ngưỡng mộ. Người như thế, thật sự đáng kính trọng.

......

Trịnh Sơn Từ vẫn đang bận bịu với hoàng sách, vừa hạ giá trị về đến nhà còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã có người hầu báo: "Đại nhân, Mai đại nhân mang theo lễ đến, nói muốn cảm tạ việc lần trước tiểu đệ được nhờ xe phủ mình mà đến chùa miếu."

Trịnh Sơn Từ không rõ nguyên do, nhưng vẫn mời vào.

Người đến là Mai Hoài cùng một ca nhi nhỏ tuổi.

Mai Hoài giải thích sự tình xong, Trịnh Sơn Từ hiểu ra: "Chỉ là chuyện nhỏ, Mai đại nhân không cần quá khách sáo."

Mai Hoài: "Nếu Trịnh đại nhân không phiền, ta muốn gọi Trịnh huynh một tiếng."

"Vậy ta cũng gọi Mai huynh." Trịnh Sơn Từ biết nghe lời phải.

Mai ca nhi cùng Mai Hoài tính tình đều có vẻ lãnh đạm, Mai Hoài chỉ mỉm cười nhè nhẹ, nói cảm tạ xong liền dẫn đệ đệ rời đi.

Ngu Lan Ý đây là lần đầu gặp Mai ca nhi. Nếu là ca nhi ở kinh thành thì hắn hẳn đã gặp qua, cho dù là quan văn gia cũng nên có lúc gặp mặt. Huống hồ phụ thân lại là quan chức không thấp.

"Tiêu huynh từng bảo Mai huynh không thích ra ngoài, chắc Mai ca nhi cũng thế." Trịnh Sơn Từ nói.

Ngu Lan Ý gật đầu, chỉ cảm khái: nhà bọn họ đúng là toàn mỹ nhân.

"Trịnh Sơn Từ, ngươi nhìn ta có phải béo lên không?" Ngu Lan Ý nhìn eo nhỏ nhắn của Mai ca nhi, lại cúi đầu nhìn chính mình, chỉ cảm thấy chẳng còn dám soi gương nữa.

Chẳng trách những nhà cao cửa rộng, phu nhân mang thai đều sai người hầu se mặt cho tướng công, chỉ riêng chuyện bầu bí này đã đủ khiến người phát điên.

"Không có béo, vẫn rất đẹp." Trịnh Sơn Từ cười nói.

Nghe vậy, Ngu Lan Ý mới yên lòng.

Bụng lớn, tâm tình cũng nhiều suy nghĩ. Đại phu dặn mỗi ngày nên đi lại trong sân một chút, dù không thể hoạt động mạnh.

Qua một tháng, thi đình có kết quả, các tiến sĩ đều được chọn xong. Nhị giáp để lại ba mươi người vào Hàn Lâm Viện làm thứ cát sĩ, tam giáp vẫn như cũ. Trạng Nguyên lần này là một trung niên nhân, chứ không phải người trẻ, được Võ Minh Đế khen ngợi học vấn sâu.

Thám Hoa lần này diện mạo lại không bằng Khương Lan Lễ. Khương Lan Lễ chẳng để ý, nhưng trong lòng vẫn có chút đắc ý. Diện mạo là do cha mẹ cho, cùng thi cử có liên quan gì?

Khương Lan Lễ đem hoàng sách sửa xong giao cho Trịnh Sơn Từ: "Trịnh đại nhân, đây là quyển cuối cùng."

Trịnh Sơn Từ nghe vậy cũng nhẹ một hơi, rốt cuộc cũng sửa xong hoàng sách. Đến mộng mị cũng toàn là hoàng sách, nay có thể ngủ yên rồi. Hắn đem quyển cuối cùng ghi chép cẩn thận, nhìn cả chồng hồ sơ trước mặt cũng thấy xúc động.

Mười năm biến đổi đều ghi trong đây-nhà nào thêm người, nhà nào có người qua đời; nhà nào tăng ruộng đất, nhà nào từ giàu thành nghèo. Hoàng sách không chỉ ghi dân số, mà còn ghi lại thế sự đổi thay.

Ghi xong, Trịnh Sơn Từ dùng khóa khóa lại, đích thân giao chìa khóa cho Mai thị lang, Mai thị lang lại giao lên Lôi thượng thư. Nếu Trịnh Sơn Từ tự mình đưa, sẽ thành vượt cấp. Làm vậy tuy nhỏ, nhưng rất dễ khiến thượng cấp không vừa lòng.

Giải quyết xong chuyện hoàng sách, Trịnh Sơn Từ cuối cùng cũng được thảnh thơi. Mùa hè nóng nực, Hộ Bộ cũng không còn chuyện quan trọng, có thể thong thả một chút.

Ngày hè oi bức, Ngu Lan Ý càng thêm lười động đậy. Thân thể nặng nề, mỗi ngày chỉ có thể lau người, nằm nghỉ. Đợi đến chiều mát mẻ hơn một chút, hắn mới ra sân đi dạo một vòng, không dám rời phủ, sợ chen chúc giữa đám đông bị va quệt. Hắn hiểu rõ kinh thành người đông thế nào, chẳng dám mạo hiểm.

Ngu phu lang biết hắn sắp tới ngày sinh, hôm nay mang canh gà tới thăm. Thấy hắn nằm ườn trên giường không chịu nhúc nhích, trong lòng cũng thấy xót.

"Uống chén canh gà cho đỡ mệt."

Ngu Lan Ý trề môi: "Canh này nóng như lửa, giữa mùa hè mà uống chẳng phải càng thêm nóng à?"

"Ngươi đứa nhỏ này, chịu đựng một tháng nữa là ổn thôi."

Ngu Lan Ý không tình nguyện uống canh gà, uống một ngụm liền cảm thấy hương vị tươi ngọt.

"Này canh gà đúng là thơm thật."

Ngu phu lang cười nói: "Bệ hạ ban cho Trường Hành hai con gà, đều là hàng quý hiếm. Trong nhà để lại một con để ăn, còn một con thì để cho ngươi tẩm bổ."

"A cha sao cũng hồ đồ vậy." Ngu Lan Ý lập tức thở dài.

"Ta hồ đồ chỗ nào?" Ngu phu lang lần đầu bị tiểu nhi tử nói như thế, trong lòng vừa bực vừa buồn cười. Nhi tử này của hắn rõ ràng hiểu rất nhiều, mà lại còn dám chê hắn hồ đồ, nên hiện tại cũng muốn nghe hắn nói cho rõ ràng.

"Hai con gà này mà dưỡng kỹ thì có khi đẻ không hết trứng."

"Ai lại dưỡng mấy thứ này chứ, bệ hạ ban là để ăn." Ngu phu lang chỉ cười, "Chỉ cần ngon là được. Bà mụ mời xong cả rồi chứ?"

"Đều mời xong, đến lúc chuyển dạ sẽ gọi bà mụ tới." Bà mụ là ở trong Trịnh phủ, như vậy càng tiện. Ngu Lan Ý hiện giờ hiểu rõ nỗi khổ khi mang thai, "A cha lúc trước sinh con cũng vất vả vậy sao?"

Nghe xong câu này, Ngu phu lang trong lòng ấm áp: "Ta lúc ấy sinh ngươi còn đỡ hơn nhiều. Lo lắng nhất là khi sinh trưởng tử, dù sao cũng là lần đầu, tuổi còn trẻ, chưa có kinh nghiệm, lúc vào phòng sinh chỉ lo kêu r.ên, những chuyện khác chẳng màng. Sinh ngươi rồi thì có kinh nghiệm hơn, cũng yên tâm hơn."

Ngu Lan Ý nghe vậy có chút sợ: "Dù là a cha cũng vẫn sợ đau chứ."

"Đương nhiên là sợ. Nếu ngươi muốn sinh, lại muốn người đưa tới hầu phủ, ta xem ra chỉ khi nào tận mắt thấy ngươi sinh được đứa bé, trong lòng ta mới yên ổn." Ngu phu lang cười nói.

Trịnh Sơn Từ trở về thì Ngu phu lang cũng vừa rời đi.
Hắn thay đổi y phục, rồi đến bên Ngu Lan Ý trò chuyện.

......

Trấn Nam Vương phủ

Ngu Thời Ngôn sinh con trai, cái tên là Diệp Vân Sơ đặt: Diệp Dục Thành. Hài tử còn nhỏ, ở thôn trang có bà vú chăm sóc, mùa hè nơi ấy cũng mát mẻ, Diệp Vân Sơ không thúc giục hắn hồi phủ, Ngu Thời Ngôn coi như không có chuyện gì, cứ ở lại thôn trang. Không có vương phi quấy rầy, lòng hắn càng thêm nhẹ nhõm, mọi tâm tư đều đặt ở đứa bé.

Diệp Vân Sơ mỗi ngày đều đến thăm Ngu Thời Ngôn và nhi tử. Hắn còn đặt cho con một cái nhũ danh: Lá Con. Lá Con mềm mại dễ thương, Diệp Vân Sơ vô cùng yêu thích.

Hắn trở về vương phủ, Trấn Nam Vương biết vương phi làm chuyện hồ đồ, nhưng khi đến vùng ngoại ô thăm tôn tử, thấy đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu, trong lòng liền vui vẻ, nghĩ đến hành vi của vương phi mà lạnh người, cũng đành thuận theo để Diệp Vân Sơ và Ngu Thời Ngôn ở lại thôn trang.

Bên ngoài thì có thể nói là đang ở cữ tĩnh tâm, như vậy còn có thể che giấu được.

Vương phi thì không được gặp cháu nội, chỉ nghe Trấn Nam Vương nói lại. Nàng muốn đến thôn trang, nhưng Trấn Nam Vương không cho phép. Trong sự đồng thuận của hai người nam nhân, vương phi đến cháu ruột của mình còn chưa được nhìn mặt.

Ngu Thời Ngôn sống ở thôn trang rất yên bình. Hắn quản lý cửa hàng và thôn trang Diệp Vân Sơ giao, kiếm được tiền liền giữ lại một phần, tích góp mua thêm cửa hàng.

Diệp Vân Sơ: "Đợi qua mùa hè, chúng ta phải hồi phủ."

Ngu Thời Ngôn biết không thể ở mãi thôn trang, ôm con trong lòng gật đầu.

"Vân Sơ, Lá Con còn nhỏ như vậy, ta có chút lo lắng." Ngu Thời Ngôn nhẹ nhàng nói, sắc mặt mang theo ưu sầu, bộ dáng nhu nhược khiến người thương xót. Trước kia hắn không thích làm ra dáng vẻ như vậy, nhưng giờ thì hiểu rằng về sau còn phải dựa vào Diệp Vân Sơ, vì nhi tử cũng phải khéo léo giữ lấy người kia.

Quả nhiên Diệp Vân Sơ rất thích dáng vẻ này của hắn: "Thời Ngôn, ngươi yên tâm, lần này hồi phủ rồi, không cần phải vào thỉnh an mẫu phi, trong sân sẽ xây một nhà bếp riêng, về sau ăn uống sinh hoạt đều tách biệt, không cần cùng bàn. Phụ vương đã đồng ý, mẫu phi cũng không làm gì được."

Ngu Thời Ngôn lên tiếng đồng ý.

Hiện tại hắn chỉ muốn nuôi con cho lớn, sau đó sống thế nào thì tính tiếp. Trong tay có tiền, là được rồi.

......

Mùa hè năm ấy, hầu phủ cho người mang băng tới cho Ngu Lan Ý, nhờ có băng mà trong phòng mát hơn rất nhiều. Khối băng này không phải ai cũng có, Ngu Lan Ý mỗi vài ngày mới dùng một lần.

Trịnh Sơn Từ về nhà cũng được hưởng chút mát mẻ. Mùa hè năm nay, Ngu Lan Ý thấy thật khó chịu, hắn không ăn được nhiều đồ lạnh, ngay cả dưa ướp lạnh cũng chỉ dám ăn từng miếng nhỏ.

Tới lúc dự sinh, nhưng mãi vẫn chưa có động tĩnh gì, Ngu Lan Ý đành coi như ngày thường mà ngủ. Hắn định đi chùa cầu phúc với Trịnh Sơn Từ mà không đi được, Trịnh Sơn Từ một mình đi, còn mang bùa hộ mệnh về cho hắn.

Ngu Lan Ý ngáp ngắn ngáp dài cầm bùa hộ mệnh: "Kim Vân, mấy hôm nay ta không tiêu gì tiền, chắc cũng tích được chút ít rồi ha?"
Kim Vân suy nghĩ một chút: "Ngoài trừ món đồ chơi mua cho hài tử, thiếu gia không tiêu đồng nào."

Ngu Lan Ý: "Vậy thì để dành, chờ hài tử sinh ra, ta đi mua y phục mới."

Kim Vân: "......"

Ở nhà, Trịnh Thanh Âm và Lâm ca nhi cũng tới thăm hắn, trò chuyện đôi câu. An ca nhi mỗi lần tới đều mang theo đồ bổ, còn Ngu Lan Ý thì cứ lười biếng nằm không.

Trịnh Sơn Từ ở Hộ Bộ cũng rảnh rỗi hơn, lại quay về Tàng Thư Lâu. Võ Minh Đế lần này vô tình bắt gặp Trịnh Sơn Từ đang giảng giải cho Tạ Thừa, trong lòng đã lờ mờ đoán ra thân phận của hắn.

Rốt cuộc, trong thời gian ngắn như vậy, lại trẻ tuổi mà từ tòng ngũ phẩm được đề bạt thành chính ngũ phẩm, cũng chỉ có một người là Trịnh Sơn Từ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.