"Từng tay trắng dựng lều tranh, nay ung dung ngồi lầu son gác tía, chẳng vấy chút bụi trần cũng thành người trên.
Hiện tại bọn họ đã có điều phiền muộn.
Đinh Tuyên kính rượu Trịnh Sơn Từ: "Trịnh đại nhân, chúc mừng ngài thăng quan."
Trịnh Sơn Từ mỉm cười nơi khóe môi, nâng chén uống cạn một hơi.
Giang huyện thừa vừa nhìn quan bào của Trịnh Sơn Từ liền biết, từ tòng ngũ phẩm thăng thành chính ngũ phẩm, Trịnh đại nhân quả là rồng ẩn dưới ao. Ba năm không gặp, Giang huyện thừa lại nhớ lúc Trịnh Sơn Từ rời Tân Phụng huyện, trong lòng có phần xúc động, lấy tay áo xoa mắt.
Hắn đi theo Trịnh đại nhân, phần nhiều là đón ý phụ họa, không ngờ trước khi đi, Trịnh đại nhân lại giúp hắn thăng quan. Hắn từng nghĩ đời này chỉ có thể làm một chủ bộ, nhưng Trịnh đại nhân việc gì cũng nhìn rõ trong lòng.
Bọn họ ăn xong liền định về trạm dịch nghỉ ngơi, Đinh Tuyên vội nói: "Chư vị đại nhân đêm nay có rảnh chăng? Ta muốn thỉnh các vị uống chút rượu nhạt."
Mấy vị quan viên theo cùng đều hiểu ý, trong quan trường toàn là người tinh, biết lần này không phải thỉnh chung, mà là riêng thỉnh Trịnh đại nhân. Ắt là muốn nói chuyện riêng. Trịnh đại nhân từng là huyện lệnh nơi này, họ liền từ chối Đinh Tuyên, xin phép lui về nghỉ.
Trịnh Sơn Từ gật đầu đồng ý. Họ chuyển sang một gian ghế lô khác, chỉ bày điểm tâm và một bình rượu.
Trịnh Sơn Từ nói: "Rượu ta không uống nữa, sợ sáng mai đau đầu."
Đinh Tuyên biết điều, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-ta-la-nam-phu-ac-doc/2748126/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.