Tần Phóng nghe vậy, sợ hãi lập tức đứng phắc dậy: "Anh Thừa, người thuần hóa ngựa vẫn chưa thuần hóa xong được nó đâu, để Cố Mang cưỡi thì không an toàn."
"Tôi dắt cho Cố Mang cưỡi." Lục Thừa Châu nhìn sang nhân viên công tác, hất cằm một cái: "Đi dắt đi."
Nhân viên công tác do dự nhìn sang Tần Phóng.
Thấy ông chủ nhà mình không dám nói lời nào, bèn hiểu được ai đang làm chủ trường đua này, nhanh chóng xoay người đi về phía chuồng ngựa.
Vu Xu không thể tin nổi mà nhìn Lục Thừa Châu.
Anh ấy dung túng cô gái này đến mức như thế sao, dắt cả ngựa cho cô ta cưỡi?
Khóe mắt đỏ ửng lên vì tức giận, cô ta nghiến răng.
Có Mang thờ ơ, mở miệng: "Tôi thử xem."
Lời này có nghĩa là không cần Lục Thừa Châu dắt ngựa cho cô.
Vu Xu hơi nghiêng đầu, đè ép cơn tức trong lòng xuống, mỉm cười tao nhã: "Cô Cố biết cưỡi ngựa à?"
Cố Mang cắn kẹo que, vẻ mặt không lạnh không nhạt, đôi mắt hơi nheo lại tràn đầy vẻ lạnh lùng, lời ít mà ý nhiều: "Biết một chút."
Lời lẽ rời rạc, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.
Vu Xu siết chặt ngón tay, mỉm cười đoan trang, từng cử chỉ đều toát lên vẻ trang nhã và đúng mực của một tiểu thư nhà giàu, không thể bắt bẻ.
"Chơi đùa ở trường đua ngựa, thì phải có so tài mới thú vị, tôi cũng biết chút ít, không biết có được vinh hạnh cùng so tài với cô Cố hay không." Cô ta nhìn Cố Mang, thái độ lịch thiệp, trông không có chút địch ý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-ngay-nao-cung-online-va-mat/1695486/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.