Đường Mộ cảm thấy những người bạn nối khố này của Thẩm Lãng thật là ấu trĩ khiến người ta dở khóc dở cười. Nghe nói một chút như vậy, thật là không nhìn đối tượng sẽ không biết đây là những đại nam nhân ba mươi mấy tuổi, nghe bọn họ trêu nhau, ngươi sẽ cho rằng đây là những đứa trẻ hư hỏng còn chưa trưởng thành.
“Nhàn rỗi tám giờ ba mươi lăm, nếu anh không đi, sẽ không bị trưởng quan phạt đứng à?” Đường Mộ nhìn đồng hồ một chút, cười trêu ghẹo nam nhân này còn đấu võ mồm đấu đến bất diệc nhạc hồ.
Thẩm Lãng vừa nhìn đồng hồ, cười trên nỗi đau khổ của người khác cười: “Viên sư trưởng của các cậu nhất định ở cửa trước đợi đón tiếp cậu đó.”
Trương Phong Nghi không hoảng không vội nhìn đồng hồ của mình một chút, không để ý nhún nhún vai: “Sư trưởng của chúng tôi ngày hôm qua phải đi quân khu họp, hôm nay không có ai chờ đón tiếp ta.” Muốn chế giễu? Hừ! Nằm mơ!
“Đúng vậy, trong núi không có lão hổ, khỉ xưng bá vương, sư trưởng của các cậu thật là bất hạnh! Sao mà nhìn trúng loại người như cậu được chứ? Còn coi cậu là khối bảo, thật là…” Thẩm Lãng lắc đầu giống như tiếc nuối.
Trương Phong Nghi cũng không buồn bực, nhìn y: “Tôi chính là khối bảo, chỉ có ánh mắt dài mới thấy được, còn cậu loại người không có ánh mắt dài này làm sao lại biết tôi tốt?” Trương Phong Nghi nhìn đồng hồ trên tay y, khiêu khiêu mi:
“Cậu tham ô bao nhiêu công quỹ? Cư nhiên ngay cả đồng hồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-thieu-tuong-moi-ngai-ve-nha/248764/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.