Giữa hè tháng Bảy, tiếng ve kêu văng vẳng bên tai.
Thẩm Thư Dao dựa trên giường, mí trên mí dưới như đang đánh nhau, thật sự không căng ra nổi nữa, quá buồn ngủ rồi. Nhưng lại không thể, Tạ Ngật ở nhà, hôm qua còn nói với hắn buổi chiều muốn xem sổ sách, nếu bây giờ ngủ, không phải bảo rằng nàng nói dối sao.
Aiz, sớm biết thế đã không mạnh miệng. Nàng làm sao xem được sổ sách a, sổ sách mỗi tháng đều là Tuệ Hương xử lý giúp nàng, nàm chỉ là ở bên cạnh nhìn, chờ Tuệ Hương sửa sang lại xong cả rồi nàng ký tên một cái là được.
Nhưng thật không khéo, hôm nay vốn dĩ Tạ Ngật đi nha môn, thế nhưng một hồi lại quay về, nguyên nhân là do lúc thẩm vấn nạn nhân bị mắc mưu, chân bị thương nhẹ. Vừa rồi dùng thuốc tốt nhất, trước mắt đang nghỉ ngơi trên giường.
Thấy đầu nàng gật gù như trống bói không bằng, nam nhân liền nhìn chằm chằm thêm vài lần, tay cầm sách không tự giác rũ xuống. Nàng da thịt trắng nõn, sườn mặt tinh tế, ánh sáng nhu hòa chiếu trên gương mặt nàng, càng thêm uyển chuyển động lòng người. Bộ dạng lúc này an tĩnh mơ màng sắp ngủ, có vẻ đặc biệt ngoan ngoãn.
Tạ Ngật nuốt nước bọt, kêu nhẹ một tiếng: “Thẩm Thư Dao, lại đây ngủ.”
Nàng ngủ vốn không sâu, một tiếng gọi như vậy, chuông cảnh báo trong đầu tức khắc kêu vang, đôi mắt bỗng chốc trợn to, hàm hồ nói: “Ta không sao, còn muốn xem xem sổ sách.”
Trên một bên bàn để chồng sách cao như hai ngọn núi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-quan-han-khong-hieu-phong-tinh/2547247/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.