Màn lụa lung lay vài cái, gió nhẹ thổi vào, người càng thêm lười biếng, không muốn động đậy chút nào. Càng đừng nói là ban ngày mệt mỏi cả buổi, đi lại suốt một ngày dài, chân đau nhức mỏi, nghĩ đến ngày mai có thể không đi nổi, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày mới có thể phục hồi.
Đột nhiên Tạ Ngật nhắc đến Tạ Tuấn, Thẩm Thư Dao không nghĩ ngợi nhiều, cũng không nhận ra sự khác thường của hắn. Đôi mắt trong veo của nàng vẫn nhắm chặt, nhưng hàng mi lại khẽ run rẩy.
Nàng đầu tiên là nghi hoặc ừ một tiếng, sau đó cho rằng hắn quan t@m đến chuyện hôn sự của Tạ Tuấn, sợ nàng sẽ nói những lời không hay trước mặt Trần Thục Di, nên mới thận trọng thăm dò lời nói của nàng.
Tóc đen rũ trước người không thoải mái, nàng hất về phía sau, vừa vặn hất trúng mặt người đàn ông, hương thơm phất qua mũi.
Giọng nói Thẩm Thư Dao mềm mại, chứa một chút tức giận trả lời: “Nhị đệ hẳn là không tồi đi, ít nhất thân thể khỏe mạnh, sẽ không đau chân.”
Rõ ràng là một câu thử dò, kết quả lại làm cho Tạ Ngật càng tức giận hơn, nhìn xem nàng nói cái gì, đang cười nhạo hắn thân thể không tốt ? Hay là đang cười hắn bụng dạ hẹp hòi, tắt cái đèn cũng không muốn làm ?
Tạ Ngật tức giận đến ngực phập phồng kịch liệt, nghiến răng nghiến lợi, nếu có thể, hắn thật muốn cắn nàng một ngụm. Hỏi nàng, rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Giữa trưa vì sao cười vui vẻ như vậy với nhị đệ?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-quan-han-khong-hieu-phong-tinh/2547251/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.