Thẩm Nhung hát xong, toàn bộ căn phòng rơi vào tĩnh lặng, có vẻ chưa đủ thỏa mãn.
Cô gái khi nãy ngồi cách Thẩm Nhung hai cái mông, trong quá trình nghe hát, không biết từ khi nào đã ngồi về chỗ cũ.
Nhớ tới câu nói Dương Thịnh ca ngợi Thẩm Dung là "Thiên tài 20 năm có một", không thành kiến gì với lời chế giễu ấy, cho đến khi nghe cô hát. Ấy vậy mà, Thẩm Nhung có thể dùng lời giễu cợt ấy khiến người ta tâm phục khẩu phục.
Trên từng chiếc ghế tăm tối mờ ảo vẫn còn lưu đọng lời ca của Thẩm Nhung.
Thậm chí, Thẩm Nhung chẳng thèm đến rạp hát để gầy dựng sự chuyên nghiệp cho mình. Bất kể là nơi nào, chỉ cần có thể cất giọng thì dưới chân chính là sân khấu.
Thẩm Nhung cầm chặt micro trên tay, lắng nghe bài hát tiếp theo.
Vẻ điềm tĩnh, chăm chú trên gương mặt cô dường như không có gì là chịu khuất phục. Cô ngân nga ca từ, ghi nhớ từng giai điệu đến nỗi sắp thuộc.
Dương Thịnh mất hứng, thấy nhạt nhẽo. Hắn ngẫm lại vì sao hắn thích Thẩm Nhung. Hắn thích tài hoa của cô, nhưng từ trong ra ngoài cô chẳng có điệu bộ gì là hứng thú với việc ham muốn vật chất.
Dương Thịnh từng gặp qua vô số người tỏ vẻ thanh cao, tuy vậy chỉ cần cái túi, chiếc xe, có khi chỉ cần đặt họ trước một căn nhà thôi cũng khó giấu nổi lòng tham.
Nhưng Thẩm Nhung thì khác. Cô là người bị ám ảnh bởi nhạc kịch, xem đó là lý tưởng sống. Dù có hao tâm tổn sức đem núi vàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuc-thuy-ninh-vien/997366/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.