Tiểu Quân xấu hổ toàn tập, chọn cách chạy khỏi câu lạc bộ, một lời khó nói hết, chỉ đành liếc Lâm Chỉ.
"Chuyện kịch bản để sau hẵng bàn đi, em xem em quậy nè."
Lâm Chỉ không tài nào bình tĩnh được, trong đầu giờ chỉ toàn nghĩ đến việc đóng gói bản thân bắn ra ngoài Trái Đất.
Tiểu Quân bĩu môi, "Chứ không phải tại chị à? Gì cũng không thèm nói, sao em biết chị ấy là ai? Thế mà quay qua trách em?"
Lâm Chỉ búng trán Tiểu Quân, lười đáp lại, quay đi.
Lúc trở về câu lạc bộ, đâu đâu cũng toàn tuyết là tuyết. Thịnh Minh Trản không thấy lạnh, đứng hút thuốc trong vườn hoa.
Ánh đèn cam tỏa xuống người Thịnh Minh Trản khiến Lâm Chỉ giật thót. Nó phảng phất hình ảnh ngày đó - lần đầu xem Thịnh Minh Trản biểu diễn ở nhà hát.
Tuy đang ăn mặc bình thường, song cảm giác trên người Thịnh Minh Trản vẫn đậm mùi chuyện xưa và sự hấp dẫn độc đáo ấy. Thịnh Minh Trản đứng chỗ nào, chỗ đó như thể sắp bắt đầu biểu diễn.
Thế nhưng, trước đây tài năng được bộc lộ là do bên cạnh có Thẩm Nhung theo từ kịch ra đến ngoài đời. Chỉ có ở bên Thẩm Nhung, cuộc sống của cậu ấy mới trọn vẹn.
Hiện tại thì Thịnh Minh Trản đang đơn côi lẻ bóng, không khỏi khiến quần chúng thấy cô đơn theo.
"Tôi thề, tôi không nhiều chuyện!" Lâm Chỉ thành thật thú tội, "Nhưng... đôi khi nhắc tới mà thôi."
"Sao lại không nói với tôi chuyện nhà họ Thẩm?" Thịnh Minh Trản ngoái đầu lại nhìn, không tính chuyện khác, hỏi thẳng vấn đề.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuc-thuy-ninh-vien/997367/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.