Khúc "Bình Sa Lạc Nhạn" vừa kết thúc, thời gian cũng vừa khớp tính toán.
Chữ cuối cùng của Tô Miểu, cũng trong dư âm nhẹ nhàng trầm lắng của tiếng đàn cổ, đặt bút chấm hết.
Dư âm tiếng đàn của Tần Tư Dương vẫn còn vương vấn bên tai, độc tấu có thể xem như đạt đến mức độ của buổi hòa nhạc cần phải mua vé xem.
Lần này trở thành nhạc nền cho Tô Miểu biểu diễn thư pháp, hiệu quả thị giác và thính giác mang lại cực tốt, không nghĩ cũng biết.
Trì Ưng thêm nước cả quá trình mài mực, độ đậm và màu sắc đã đạt đến trạng thái tốt nhất, đây là điều mà trước kia Tô Miểu sử dụng mực không cách nào đạt được.
Rất rõ ràng, đây là lần viết chữ hoàn mỹ nhất sau khi Tô Miểu viết "Lan Đình Tập Tự" hơn cả trăm lần.
Sau khi cô viết xong, vô thức quay đầu nhìn Trì Ưng, muốn nhận được vài lời nhận xét từ trong ánh mắt anh.
Thiếu niên đặt thỏi mực xuống, khẽ liếc mắt qua cuộn giấy.
Vài giây sau, anh cười nhẹ một tiếng: “Cũng được.”
Nhờ một tiếng “Cũng được” này, Tô Miểu mới thật sự an lòng.
Trì Ưng tầm mắt cao vời, hiếm khi khen người, đặc biệt là đối với lĩnh vực thuộc sở trường của anh, có thể nhận được một tiếng “Cũng được”, đã là phần thưởng vô cùng to lớn.
Cô yên tâm mang bức thư pháp đã hoàn thiện bày ra cho khán giả xem.
Phụ huynh của tư thục Gia Kỳ có không ít vị là thành phần trí thức cao có thể hiểu và thưởng thức nghệ thuật, lúc bọn họ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuc-ung/1783627/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.