Khi trở lại huyện nha.
Lúc này vẫn chưa có nhiều người quay về.
Chỉ có hai chiếc đèn lồng treo ở cổng để chiếu sáng, bên trong thì tĩnh mịch và tối đen như mực.
Kiều Bính Nguyên lộ vẻ do dự.
Hắn vốn dễ xấu hổ, trong lòng thầm nghĩ nếu như có sư gia ở đây, thì hắn đã không phải khó xử thế này.
Chỉ cần gọi sư gia đến là mọi việc sẽ được sắp xếp đâu vào đấy, chẳng cần hắn phải bận tâm.
Nhưng lúc này trong huyện nha chẳng có ai khác.
Là người duy nhất ở đây và là một tiểu quan địa phương của Ngọc Điền, hắn đành cắn răng tự mình đứng ra lo liệu.
Hắn liếc nhìn Thời Vũ bên cạnh, lại quay đầu nhìn ra phía sau, thấy vẫn không ai lên tiếng.
Do dự một hồi, cuối cùng hắn nhỏ giọng hỏi Tạ Thanh Nhai phía sau: “Đại nhân, vậy… trước tiên có cần để tại hạ đưa Thời Vũ cô nương đến chỗ ở của nàng không?”
Lời vừa dứt.
Cả ba người đều có chút thay đổi sắc mặt.
Thời Vũ là người đầu tiên lên tiếng không vui: “Ta muốn ở cùng chủ tử!”
Lời này vừa thốt ra, Từ Đoan Nghi và Tạ Thanh Nhai còn chưa kịp nói gì, thì Kiều Bính Nguyên đã kinh ngạc tròn mắt.
Hiển nhiên là bị câu trả lời của Thời Vũ làm cho bất ngờ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Kiều Bính Nguyên bỗng nhớ lại chuyện trước đây khi lên kinh dự thi. Hồi đó, hắn thường nghe các đồng môn kể rằng những gia đình giàu có sống sung sướng ra sao, thậm chí ban đêm ngủ cũng có tỳ nữ hầu hạ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phung-chi-thanh-hon-ky-quan-chiet-chi/1549546/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.